← Quay lại trang sách

Chương 2087 Quốc Kỳ Chính

Thức

- Đây là quốc kỳ mà ta vẽ.

Mục Lương kinh ngạc hỏi:

- Ngươi vẽ lúc nào thế?

Mấy ngày nay Ly Nguyệt vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, hôm nay còn đi theo hắn cả ngày, hắn vốn dĩ cho rằng nàng ấy không rảnh vẽ quốc kỳ.

Ly Nguyệt giải thích:

- Khuya hôm trước ta ngủ không được, cho nên bớt thời giờ vẽ một cái.

- Đưa ta xem một chút nào.

Mục Lương hứng thú vươn tay tới.

Cô gái tóc bạc mở bức tranh trong tay ra rồi đưa cho Mục Lương.

Quốc kỳ mà Ly Nguyệt vẽ đồng dạng lấy màu đỏ làm nền, chính giữa vẽ một cây đại thụ màu xanh lục, một thiết kế rất đơn giản.

Mục Lương nói với giọng điệu chắc chắn:

- Đây chính là Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Ừ đúng rồi, ta chỉ có thể vẽ được như vậy thôi.

Ly Nguyệt có chút ngượng ngùng nói.

Mục Lương gật đầu, khen ngợi:

- Trà Thụ Sinh Mệnh là Thánh Thụ của chúng ta, đồng thời cũng tượng trưng cho sinh mệnh, ngụ ý rất tốt!

-...Đúng, đúng là như vậy!

Ly Nguyệt chớp chớp mắt, lúc trước khi vẽ bức tranh này cô không hề suy nghĩ nhiều như vậy.

……….

Buổi tối, bên trong cung điện, tại phòng họp chung.

Sau khi ăn tối xong, Nguyệt Phi Nhan, Hi Bối Kỳ, Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na và mười mấy người khác đều tề tụ ở trong phòng họp.

Mục Lương ngồi ở chủ vị, phía sau là một tấm bảng đen.

Những người khác đều lộ ra biểu cảm chăm chú, mỗi người đều cầm quốc kỳ do mình vẽ ở trong tay.

- Tối hôm nay, sẽ chọn ra quốc kỳ chính thức, ngày mai sẽ phải dùng tới nó cho nên thời gian rất gấp gáp.

Mục Lương nhìn mọi người, bình thản nói:

- Hiện tại, tất cả lấy ra quốc kỳ mà mình vẽ đi.

- Ta tới trước!

Nguyệt Phi Nhan đứng lên, giơ bản quốc kỳ đã qua sửa chữa tới bên cạnh Mục Lương, sau đó bày ra cho mọi người cùng xem.

Anh quay đầu nhìn quốc kỳ đã được sửa chữa của cô gái tóc đỏ, chính giữa vẫn là đồ án rất giống một con rùa đen, hoàn toàn không giống Tiểu Huyền Vũ một chút nào.

Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na híp lại, suy đoán:

- Tranh này chính là… Rùa đen sao?

- Ừm, nhìn giống như là Tiểu Huyền Vũ.

Ngôn Băng gật đầu nhận đồng.

- Thì ra là vẽ rùa đen.

Ny Cát Sa bày ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Mục Lương suýt chút nữa cười ra tiếng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi cuộc sống của Nguyệt Phi Nhan, anh phải cố gắng lắm mới không phì cười.

Nguyệt Phi Nhan tức giận hét lên:

- Cái gì chứ, tranh này chính là Tiểu Huyền Vũ, không phải rùa đen, các ngươi đều không nhận ra được sao?

- A, ngươi vẽ Tiểu Huyền Vũ sao?

Ngải Lỵ Na há hốc mồm một cách khoa trương.

Nguyệt Thấm Lan buồn cười nói:

- Chính ngươi nhìn có giống không?

Nguyệt Phi Nhan nghiến răng nói:

- Rõ ràng là rất giống, một cái đầu, bốn cái chân, còn có đuôi và cơ thể nữa.

Ngôn Băng cạn lời lắc đầu nói:

- Thật sự không giống, ngươi không nói thì không ai đoán được đây là Tiểu Huyền Vũ.

-...

Nguyệt Phi Nhan im lặng, bắt đầu hoài nghi bản thân.

- Thời gian eo hẹp, người kế tiếp.

Mục Lương ôn hòa nói.

– Ta, tới ta!

Hi Bối Kỳ hào hứng đứng lên, giơ giấy vẽ đi tới bên cạnh anh.

Mục Lương quay đầu nhìn lại, cô gái Ma Cà Rồng vẽ quốc kỳ có đồ án hình bầu dục, sát biên giới có sáu sợi râu dài chìa ra.

Anh không nhịn được tức cười hỏi:

- Ngươi vẽ đồ án này là có ngụ ý gì sao?

Hi Bối Kỳ nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên là có rồi, đồ án này đại biểu cho vương quốc Huyền Vũ, rất thích hợp dùng để làm quốc kỳ!

- Cho nên rốt cuộc là ngươi vẽ cái gì thế?

Ly Nguyệt tò mò hỏi.

Hi Bối Kỳ khẽ quơ quơ bức tranh trong tay, phách lối nói:

- Nó cũng là Tiểu Huyền Vũ nha, nhưng đây là dáng vẻ nhìn từ trên không trung xuống.

-...

Mọi người cạn lời tập thể.

- Các ngươi lộ ra vẻ mặt gì thế hả?

Hi Bối Kỳ thở phì phò nói.

Mục Lương nghiêm mặt khen ngợi:

- Ừm, vẽ rất trừu tượng, có bốn chân, cũng có đầu và đuôi, đúng là Tiểu Huyền Vũ.

- Vẫn là Mục Lương có ánh mắt tốt.

Hi Bối Kỳ phách lối hất cằm lên.

- Được rồi, người tiếp theo.

Mục Lương nhịn cười mở miệng.

- Xem ta đi.

Ly Nguyệt đứng lên, bày ra quốc kỳ mà cô vẽ.

Cô gái tóc bạc giới thiệu cho mọi người bức tranh của mình, lấy Trà Thụ Sinh Mệnh làm chủ đề để thiết kế quốc kỳ được rất nhiều người tán đồng.

- Tốt vô cùng.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nói.

Hi Bối Kỳ nói thầm một tiếng:

- Đúng là tốt vô cùng.

- Đến lượt ta.

Ngải Lỵ Na thanh thúy nói.

Cô mở ra tranh vẽ cho mọi người cùng xem, nền là màu đỏ thẫm, đồ án lại là màu xanh lục, thoạt nhìn rất phức tạp.

- Ngươi vẽ cái gì thế?

Ngôn Băng nhíu mày hỏi.

Ngải Lỵ Na giải thích:

- Ta vẽ linh khí nha, cái này cũng có thể đại biểu cho thành Huyền Vũ của chúng ta.

Mục Lương há miệng nhưng không thể nói được lời phản bác nào, có điều đồ án kia nhìn kiểu nào cũng giống như tờ giấy bị vo tròn thành một cục, khoát tay nói:

- Được rồi, người tiếp theo.

Những người còn lại đều lần lượt bày ra quốc kỳ mà mình vẽ, từ Ngôn Băng cho đến tiểu hầu gái, quốc kỳ của các cô đều có chút đặc sắc, làm cho Mục Lương không nỡ nhìn thẳng.

Ngải Lỵ Na đột nhiên nghi ngờ hỏi:

- Đại nhân, ta có một nghi ngờ, vì sao màu chính của quốc kỳ lại là màu đỏ?

Mục Lương nghe vậy như hồi tưởng lại gì đó, nhẹ giọng trả lời:

- Ở quê hương của ta, màu đỏ tượng trưng cho sự cát tường, vui vẻ, nhiệt huyết, phát triển không ngừng nghỉ,… Nó cũng đại biểu cho sự hy vọng, sự tiến lên, có thể cho người ta lực lượng.

- Thì ra là như vậy, đây là lần đầu tiên ta biết màu đỏ có nhiều ngụ ý như vậy đấy.

Các cô gái bừng tỉnh gật đầu.

Mục Lương cười khẽ hỏi:

- Khi nhìn thấy lá cờ màu đỏ, chẳng lẽ các ngươi không cảm giác được nhiệt huyết sôi trào sao?

Ngải Lỵ Na gật đầu nói:

- Màu đỏ thẫm đúng là nổi bật hơn những màu khác, giống như máu tươi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Màu đỏ xác thực hấp dẫn lực chú ý của người khác hơn, đứng ở nơi xa vẫn có thể nhìn thấy nó trước tiên.

Mục Lương gật đầu một cái, nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan và Mễ Nặc, hỏi:

- Quốc kỳ của ngươi đâu?

- Mấy ngày nay ta quá bận rộn, không có thời gian vẽ!

Nguyệt Thấm Lan bất đắc dĩ nhún vai.

- Ừm, ta hiểu.

Mục Lương bình thản nói.

- Ta vẽ không được tốt cho lắm.

Mễ Nặc lấy ra bức tranh của mình.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Tài vẽ của Tiểu Nặc giỏi hơn chúng ta rất nhiều, nhất định là cô ấy đang khiêm tốn.

Mục Lương nhớ lại lúc mới quen cô gái tai thỏ, so sánh khi cô ấy vẽ manh mối để lại cho Mễ Á và tài vẽ tranh hiện tại, hoàn toàn như hai người khác nhau.

Mễ Nặc mở ra bức vẽ của mình, làm cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy.

Cô gái tai thỏ cũng vẽ Rùa Đen và Trà Thụ Sinh Mệnh, thế nhưng cô ấy lại kết hợp cả hai lại với nhau, giống như Rùa Đen và Trà Thụ Sinh Mệnh bây giờ, một trên một dưới, hỗ trợ lẫn nhau.

Mễ Nặc vẽ đồ án rất tinh tế, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra là Rùa Đen và Trà Thụ Sinh Mệnh, đồ án dùng màu xanh lục và vàng kim, rất nổi bật trên nền cờ đỏ.

Đôi môi hồng của Nguyệt Phi Nhan mở to:

- Quao~

- Thật đẹp!

Hi Bối Kỳ không khỏi thán phục một tiếng.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói:

- Vẫn là Tiểu Nặc lợi hại nhất, thật sự quá đẹp.

Mục Lương cũng đồng ý gật đầu, khen ngợi:

- Vẽ rất đẹp.

- Thật vậy chăng?

Khuôn mặt của Mễ Nặc ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.

- Ừ, ta rất thích.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Mễ Nặc nhoẻn miệng cười:

- Vậy là tốt rồi.

- Hiện tại bắt đầu bỏ phiếu, mỗi người một tờ giấy, viết tên lá cờ mà mình thích nhất.

Mục Lương vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của mọi người, dặn dò:

- Nhớ kỹ, chỉ có thể viết người khác và chỉ được phép viết tên của một người mà thôi.

- Vâng!

Các cô gái đồng thanh đáp lại.

Mọi người lấy ra giấy bút sau đó vùi đầu tập trung viết.

Mấy phút sau, các cô gái đều lựa chọn xong, gấp giấy lại làm bốn rồi đưa tới trước mặt Mục Lương.

Anh mở ra xem từng tờ một, từ chữ viết là có thể nhận ra chủ nhân của tờ giấy là ai, nhìn xong toàn bộ trang giấy, không hề ngoài dự đoán, người có số phiếu cao nhất chính là cô gái tai thỏ.

Mục Lương nhìn thoáng qua các cô gái, không hề có ý định câu giờ, lập tức tuyên bố kết quả:

- Không có gì bất ngờ xảy ra, mọi người đều rất thích quốc kỳ do Tiểu Nặc vẽ, cô ấy có được số phiếu cao nhất.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói:

- Xem ra tất cả đều bỏ phiếu cho Tiểu Nặc rồi.

- Đúng vậy!

Nguyệt Phi Nhan và những người khác vui vẻ cười nói.

Mục Lương cầm lấy quốc kỳ do cô gái tai thỏ vẽ, ra quyết định:

- Như vậy sau này quốc kỳ do Tiểu Nặc vẽ sẽ là quốc kỳ chính thức của vương quốc Huyền Vũ chúng ta.

- Vâng ~~~

Mọi người đồng thanh đáp lại, không ai có dị nghị.

Mục Lương nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, dặn dò:

- Ngươi phân phó người cấp tốc chế tạo một nhóm quốc kỳ, ngày mai sẽ cần sử dụng chúng nó trong đại điển kiến quốc.

- Vâng!

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã gật đầu.

Mục Lương ngồi trở lại chủ vị, ôn hòa nói:

- Hình thức của quốc kỳ đã định xong, hiện tại chúng ta thảo luận nội dung liên quan khác.

Các cô gái nghe vậy nhanh chóng ngồi xuống, ánh mắt rơi vào trên người Mục Lương.

- Các ngươi biết hát quốc ca, cũng đã nhớ kỹ lời quốc ca rồi phải không?

Mười ngón tay của anh giao nhau và gác lên mặt bàn, bình tĩnh hỏi:

- Hiện tại chúng ta sẽ thảo luận về làn điệu và ca từ quốc ca, các ngươi cảm thấy có cần thay đổi không?

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc nói:

- A, chắc không cần đổi làn điệu và ca từ đâu, ta cảm thấy quốc ca hiện tại rất tốt.

Mễ Nặc ngây thơ nói:

- Đúng rồi nha, quốc ca bây giờ vừa êm tai vừa dễ hát, các học sinh ở trường đều biết hát, không cần sửa lại đâu.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Ly Nguyệt và những người còn lại:

- Các ngươi cảm thấy thế nào?