Chương 2266 Chớ Khẩn Trương, Ta Tìm Ngươi Để Hỏi Vài Vấn Đề Thôi
Vương quốc Huyền Vũ và vương quốc Phong Hải thiết lập quan hệ ngoại giao, Nguyệt Thấm Lan đưa tặng vài con Trùng Cộng Hưởng, một con trong số đó có thể thành lập liên lạc với khu Trung Ương.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Mục Lương, ta nhớ quốc vương của vương quốc Phong Hải là cường giả cấp 9.
- Ừm, nhưng chỉ là sơ cấp thôi.
Mục Lương bình tĩnh gật đầu.
Ly Nguyệt nói với giọng điệu ngưng trọng:
- Nếu vậy thì hắn chưa chắc có thể cản được bốn con Hư Quỷ kia, trừ phi trong thành Hồng Âu còn có cường giả cấp 8 và cấp 9 khác.
Mục Lương đột nhiên nói:
- Hình như lão Sâm đi vương quốc Phong Hải.
- Phải rồi! Lão Sâm cũng là cường giả Thánh giai!
Nghe Mục Lương nói, đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt sáng lên.
Anh nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, nếu như quốc vương Phong Hải nguyện ý “xuất máu nhiều” thì có thể mời lão Sâm ra tay giúp đỡ.
- Vậy thì phải nhìn hắn có phải là một vị quốc vương tốt hay không?!
Ly Nguyệt híp mắt nói.
Mục Lương gật đầu, bình tĩnh nói:
- Trước đó ta từng nói chuyện phiếm với hắn, nhìn không giống như kẻ máu lạnh.
Ly Nguyệt nhìn chằm chằm đôi mắt của Mục Lương, nghiêm mặt nói:
- Đúng vậy, đối với dân chúng bình thường thì có một vị quốc vương tốt là chuyện cực kỳ quan trọng.
- Ngươi đang khen ngợi ta sao?
Mục Lương cười một tiếng.
- Ừm, ngươi rất tốt, tất cả mọi người đều thích ngươi.
Ly Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Khóe miệng của Mục Lương hơi cong lên, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Cô bỗng nhiên bổ sung thêm một câu:
- Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hình ảnh ngươi nhảy cầu trong TV thì bọn hắn càng thích ngươi hơn.
Quốc vương bệ hạ cao cao tại thượng cũng sẽ chơi trò nhảy cầu, thoáng cái đã kéo gần khoảng cách với dân chúng.
-...
Mục Lương co giật khóe miệng, anh lại không phải là minh tinh.
Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, nói sang chuyện khác:
- Có cần ta yêu cầu nhóm Cầm Vũ chạy tới đó không?
- Trước mắt cứ chờ một chút đi, đừng nóng vội.
Mục Lương lắc đầu.
Anh đảo mắt một vòng, nên nghiên cứu chế tạo phi thuyền mới với tốc độ nhanh hơn, có lẽ có thể dùng tới ma pháp không gian.
Mục Lương nghĩ tới Lưu Tâm, nhớ lại lời nói của Ngải Lỵ Na, cô gái tóc cam đất là đột nhiên từ trên trời cao rớt xuống.
………
- Ào ào.
Lưu Tâm chui ra khỏi mặt nước, hai chân vẫn đong đưa bên dưới, cô chậm rãi tới gần cầu thang bên bể bơi, hai tay bắt lấy vòng bảo hộ rồi nhanh nhẹn lên bờ.
Ngày hôm nay, cô vẫn ở chỗ cũ luyện tập nhảy cầu từ bệ nhảy, vừa rồi là lần luyện tập thứ ba mươi bốn.
Huấn luyện viên đi tới, vỗ tay hài lòng nói:
- Không tệ, lần này đã nhảy tốt hơn hôm qua rất nhiều.
- Còn chưa đủ hoàn mỹ.
Lưu Tâm nghiêm mặt nói.
- Ừm, lúc vào nước cánh tay không đủ thẳng, chú ý hơn một chút thì tốt rồi.
Nữ huấn luyện gật đầu nói.
- Vâng, ta hiểu rồi.
Lưu Tâm gật đầu thật mạnh.
Nữ huấn luyện viên vỗ vai của cô gái tóc cam đất, nói:
- Được rồi, nghỉ ngơi nửa giờ, ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng, một hồi nữa luyện tập nhảy cầu ba mét.
- Vâng!
Lưu Tâm ngoan ngoãn gật đầu.
Luyện tập cho tới trưa, hiện tại cô rất đói bụng, cơ thể cũng uể oải, cần nghỉ ngơi ăn một chút để bổ sung năng lượng bị tiêu hao.
Cô gái tóc cam đất đi chân trần trên mặt đất được lót miếng chống trơn trượt về phía khu nghỉ ngơi.
Cô phủ một chiếc khăn tắm dày lên đầu, vừa mới đặt mông ngồi xuống thì có người tìm tới.
Mễ Á xuất hiện ở khu nghỉ ngơi, liếc mắt một cái đã thấy được thiếu nữ, cất bước đi lên trước:
- Lưu Tâm, kết thúc huấn luyện rồi à?
- Tiểu thư Mễ Á.
Lưu Tâm vội vã đứng lên, đầu ngón chân hơi co lại, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta mới vừa huấn luyện xong.
- Vậy thì đi theo ta, bệ hạ muốn gặp ngươi.
Mễ Á gật đầu nói.
- Hiện tại sao?
Lưu Tâm trợn tròn hai mắt.
Mễ Á hơi nâng cằm lên:
- Ừm, ngươi đi thay quần áo đi.
- Vâng.
Lưu Tâm không có hỏi nhiều nữa, trùm khăn tắm đi vào phòng thay quần áo.