Chương 2267 Chiếc Vòng Cổ Đặc
Biệt.
Không bao lâu, cô gái tóc cam đất mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, chỉ là mái tóc rối tung ở sau lưng vẫn còn nhỏ nước.
Lưu Tâm nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư Mễ Á, chúng ta đi được rồi.
- Nắm lấy tay ta.
Mễ Á nghe vậy vươn tay ra, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm đối phương.
Lưu Tâm không rõ vì sao, nhưng vẫn nghe lời nắm lấy tay của cô gái tai mèo.
- Nhắm mắt lại.
Mễ Á nhắc nhở một câu, lôi kéo cô gái tóc cam đất tới một góc tối.
Lưu Tâm nghe lời nhắm mắt lại, bị cô gái tai mèo kéo tới trước, ngay sau đó cảm nhận được cơ thể bị thứ gì đó bao bọc, tiến vào một nơi yên tĩnh, đồng thời dưới chân cũng trở nên lơ lửng.
Cô có chút sợ hãi, rất muốn thét chói tai nhưng cảm xúc trên tay truyền tới lại chân thực như vậy, khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của cô gái tai mèo, cho nên cô gắng gượng không hét to.
Không lâu sau thì Lưu Tâm mới cảm nhận được hai chân chạm đất một lần nữa, bên tai vang lên giọng nói của cô gái tai mèo:
- Được rồi, mở mắt đi.
Lúc này, Lưu Tâm mới nghe lời mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là chính sảnh rộng lớn trong cung điện, cô chớp mắt, đôi môi hồng mở to, khiếp sợ thốt lên:
- A, không phải mới vừa rồi ta còn đang ở trong sân vận động sao?
- Đi thôi, bệ hạ đang chờ ngươi.
Mễ Á không có giải thích, cất bước đi về phía thư phòng.
Lưu Tâm lấy lại bình tĩnh, vội vã cất bước đuổi theo, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, tại sao Mục Lương lại muốn gặp mình?
Cô gái tai mèo gõ cửa thư phòng, sau khi đạt được cho phép thì bảo Lưu Tâm vào trong.
Mễ Á nghiêng người sang một bên, nói:
- Bệ hạ, ta đã mang người đến rồi.
- Gặp qua bệ hạ.
Lưu Tâm cung kính hành lễ với Mục Lương.
Anh bình thản nói:
- Chớ khẩn trương, ta tìm ngươi để hỏi vài vấn đề thôi.
- Bệ hạ cứ hỏi, nếu biết gì thì ta sẽ trả lời.
Lưu Tâm ngại ngùng cắn môi dưới.
Mục Lương nói:
- Ngươi kể lại tường tận toàn bộ quá trình sau khi gặp phải Hư Quỷ cho đến lúc hôn mê, ta muốn nghe kỹ hơn.
Tuy nghi ngờ nhưng Lưu Tâm vẫn là nỗ lực hồi ức lại, kể lại sự tình từ đầu tới đuôi.
Mục Lương trầm tư, không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng tại sao cô gái tóc cam đất lại xuất hiện ở vương quốc Huyền Vũ xa xôi sau khi hôn mê, hay là….
Anh chợt nghĩ đến cái gì đó, hỏi:
- Ngày đó ngươi có mang theo thứ gì trong người không?
- Ta chỉ có quần áo thôi.
Lưu Tâm vừa nói tới đây thì bỗng nhiên ngừng lại, hiển nhiên là nghĩ tới điều gì.
Tay cô vô thức che ngực, do dự một chút, cuối cùng vẫn là gỡ vòng cổ xuống.
- Còn có thứ này.
Cô thấp thỏm nhìn Mục Lương rồi đưa vòng cổ tới trước.
- Ta mượn xem một chút.
Anh tiếp nhận vòng cổ, nhận ra thứ gắn bên trên là tinh thạch ma thú.
Lưu Tâm khẩn trương nhìn Mục Lương, chiếc vòng cổ này vẫn luôn làm bạn với cô từ bé, cô vẫn không biết nó có chỗ đặc biệt gì.
Mục Lương quan sát tỉ mỉ tinh thạch ma thú ở trên vòng cổ, phát hiện có một ma pháp trận không gian cực kỳ phức tạp được khắc ở bên trong, trình độ phức tạp vượt qua cả ma pháp trận Vương giai.
- Không đơn giản.
Anh nói với giọng điệu nghiêm túc.
Lưu Tâm khẩn trương hỏi:
- Bệ hạ, chiếc vòng cổ này có chỗ kỳ quái gì sao?
- Ngươi có được chiếc vòng cổ này ở đâu?
Mục Lương ngước mắt hỏi.
Lưu Tâm giải thích:
- Không biết, từ khi ta có thể nhận thức chuyện xung quanh thì nó vẫn luôn ở trên người của ta.
Mễ Á suy đoán:
- Chẳng lẽ là cha mẹ ngươi để lại cho ngươi?
Lưu Tâm nghe vậy tâm trạng hạ xuống, nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên vẫn luôn cẩn thận ẩn giấu, nghĩ sau này có thể dựa vào nó để tìm được cha và mẹ.
- Yên tâm, ta sẽ không làm tổn hại nó.
Mục Lương đảm bảo.
Lưu Tâm nghiêm mặt nói:
- Nếu như bệ hạ thích thì ta có thể đưa nó cho bệ hạ.
- Đây là thứ thuộc về ngươi.
Mục Lương lắc đầu.
Lòng bàn tay của anh tỏa sáng, sau mấy hơi thở, một vòng cổ khác giống như đúc xuất hiện ở trên tay anh.
- A?
Đôi mắt đẹp của Lưu Tâm trừng lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai chiếc vòng cổ giống y như hai giọt nước kia.
- Đây là của ngươi, cất kỹ.
Mục Lương trả lại chiếc vòng cổ thuộc về cô gái tóc cam đất.
Lưu Tâm há miệng, hết nhìn vòng cổ trong lòng bàn tay mình rồi lại nhìn vòng cổ trong tay anh, một hồi lâu không nói nên lời.
- Không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể đi rồi.
Mục Lương nhàn nhạt nói.
Mễ Á nghe vậy hỏi:
- Đi thôi, ngươi phải về sân vận động sao?
- Ừm, ta còn phải huấn luyện.
Lưu Tâm vô thức lên tiếng.
Mục tiêu hôm nay của cô là học được động tác nhảy cầu bệ ba mét, buổi chiều huấn luyện viên vẫn còn đợi nàng.
- Vậy thì đi thôi.
Mễ Á kéo tay cô gái tóc cam đất rồi đi vào góc tối trong thư phòng.
Hai cô gái rời đi, Mục Lương đặt lực chú ý lên trên vòng cổ, phần dây làm bằng da thú thông thường, nếu dùng da thú chế thành dây thừng thì độ bền sẽ cao hơn dây bện bằng rơm.
Anh nhìn chằm chằm tinh thạch ma thú, quan sát tỉ mỉ ma pháp trận bên trong.
Ở trong mắt người ngoài thì nó chẳng qua là một điểm trắng nho nhỏ, nhưng ở trong mắt Mục Lương thì đó lại là một đồ án với hơn mười triệu đường nét ma lực còn mảnh hơn cả tơ nhện.
- Thú vị đấy, ma pháp trận không gian Vương giai, người vẽ ma pháp trận này thực lực thấp nhất cũng phải là Ma Pháp Sư Chí Tôn.
Khóe môi của Mục Lương hơi cong lên.
Như vậy lý do mà Lưu Tâm xuất hiện ở vương quốc Huyền Vũ chắc do chiếc vòng cổ này.
- Chẳng lẽ là cha mẹ của Lưu Tâm sao?
Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Anh nổi lên hứng thú nồng hậu đối với ma pháp trận trong tinh thạch ma thú, quyết định nghiên cứu tỉ mỉ một chút, biết đâu có thể ứng dụng ở trên phi thuyền vận chuyển.
Mục Lương thu lại tinh thạch ma thú, đứng đứng dậy rời đi thư phòng.
- Bệ hạ, bữa trưa sắp chuẩn bị xong rồi!
Tiểu Tử thanh thúy hô một tiếng.
- Các ngươi ăn đi, đừng chờ ta, nếu không có chuyện gì thì đừng quấy rầy.
Mục Lương phất tay và đi tới phòng làm việc.
- Vâng.
Tiểu Tử ngoan ngoãn lên tiếng, vội vàng đi thông báo cho các tiểu hầu gái khác, miễn cho có người không biết đi vào quấy rầy bệ hạ.
……….
Buổi tối, phi thuyền vận chuyển loại nhỏ đáp xuống bên ngoài cung điện.
Cửa buồng mở ra, Hồ Tiên lắc eo đi xuống, phía sau là Lạc Bố Lạc Nhi với vẻ mặt mệt mỏi.
Ngày hôm nay, cô đã chạy theo cô gái đuôi hồ ly tới ba tòa Vệ Thành, dò xét hai mươi mấy cửa hàng mới, lúc này cảm giác như chân sắp đứt gãy tới nơi.
Hồ Tiên liếc nhìn cô gái tóc cà phê, nhíu mày hỏi:
- Có mệt tới như vậy sao?
- Đại nhân, ta chỉ là một người bình thường.
Lạc Bố Lạc Nhi nói với ánh mắt u oán.
- Nếu thấy phiền thì ngươi có thể từ bỏ.
Hồ Tiên nâng một đuôi hồ ly nhẹ nhàng cọ xát gương mặt của đối phương.
Lạc Bố Lạc Nhi bĩu môi, hất cằm nói:
- Không cần, ta không cảm thấy phiền.
Hồ Tiên cười khẽ vài tiếng, quyến rũ nói:
- Rất tốt.
Hai người đi vào cung điện, còn chưa đi đến nhà ăn thì đã ngửi được mùi thơm mê người.
- Rột rột ~~~
Lạc Bố Lạc Nhi ôm bụng, đôi mắt đẹp sáng như sao trời.
- Đói quá đi!
Cô vội vã chạy về phía nhà ăn.
Hồ Tiên chậm rãi đi tới trước cửa nhà ăn, mỉm cười nói:
- Mục Lương còn chưa tới, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?
- Đại nhân Hồ Tiên.
Các tiểu hầu gái tươi cười chào hỏi.
Hồ Tiên nhìn quanh một vòng, thuận miệng hỏi:
- Mục Lương lại đang bận rộn việc gì à?
Tiểu Tử hồi đáp:
- Bệ hạ đang ở phòng làm việc, nói là nếu không có chuyện quan trọng thì đừng đi quấy rầy.
- Lại ở lì trong phòng làm việc.
Đôi tai của Hồ Tiên run lên, thở dài một tiếng, ánh mắt lấp lóe:
- Xem ra hôm nay ta trở về không đúng lúc rồi…
Nguyệt Thấm Lan cất bước đi vào nhà ăn, ưu nhã hỏi:
- Sao ngươi còn đứng đây?
Hồ Tiên mỉm cười đáp:
- Đang chờ ngươi đấy.
Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn chủ vị, không có ai, trong lòng hiểu rõ.
Cô cười tươi như hoa, trêu chọc:
- Ta cảm thấy là đang chờ Mục Lương mới đúng.
Hồ Tiên nhún vai, quyến rũ nói:
- Hắn lại trốn vào phòng làm việc rồi, bữa cơm này chỉ có chúng ta ăn thôi.
- Hắn lại đang nghiên cứu linh khí sao?
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía các tiểu hầu gái.
- Chúng ta cũng không biết.
Tiểu Tử và những người khác cùng nhau lắc đầu.
- Được rồi, vậy không đợi hắn.
Nguyệt Thấm Lan ngồi xuống, chưa được bao lâu thì Ly Nguyệt và những người khác lục tục bước vào nhà ăn.
Ly Nguyệt ngồi xuống, nói:
- Người của vương quốc Phong Hải nhắn lại, quốc vương bọn họ nguyện ý bỏ số tiền lớn mời Sâm ra tay.
- Chuyện này là sao?
Nguyệt Thấm Lan nhíu mày.
- Ngày hôm nay Lạp Nhã đã tính ra vị trí của bốn con Hư Quỷ khác…
Ly Nguyệt tóm tắt đơn giản chuyện đã xảy ra.
- Thì ra là như vậy.
Nguyệt Thấm Lan bừng tỉnh, chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, vui vẻ nói:
- Nếu là như thế này, vậy thì mười một con Hư Quỷ đi đại lục mới đều được giải quyết rồi.
Ngôn Băng gật đầu nói:
- Vậy thì phải xem lão Sâm có thể kích sát bốn con Hư Quỷ kia hay không?!
Ly Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng sửa lại:
- Không đúng, phải là xem lão Sâm có tiếp nhận đơn này hay không, dù sao thì lão là cao thủ Thánh giai, có thể tùy hứng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Ừm, nếu như vương quốc Phong Hải có thể lấy ra thù lao làm cho lão hài lòng, ta cảm thấy lão sẽ nhận lời.
Hồ Tiên bình tĩnh lên tiếng:
- Lão sẽ nhận, bởi vì cần tinh thạch ma thú, lão còn thiếu nợ chúng ta rất nhiều.
Sau khi lão Sâm đi tới vương quốc Huyền Vũ, thoáng cái đã bị Trân Bảo Lâu mê hoặc, bị hấp dẫn bởi linh khí và ma cụ rực rỡ muôn màu.
Lão xài hết tinh thạch ma thú trên người nhưng vẫn không đủ trả cho các đơn đặt hàng của mình, cuối cùng viết giấy nợ, trong vòng nửa năm sẽ trả hết toàn bộ.
Nguyệt Thấm Lan và Ly Nguyệt liếc nhau, không nhịn được bật cười.
Bầu không khí trong nhà ăn rất náo nhiệt, mọi người cầm chén đũa lên vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
Mà ở trong phòng làm việc, Mục Lương vẫn còn đang nghiên cứu ma pháp trận không gian trong tinh thạch ma thú.
Sau khi kết thúc bữa tối, Hồ Tiên đi ngâm nước nóng, tám cái đuôi hồ ly lắc lư trong nước.