Chương 2513 Ta Chơi Chán Rồi Ánh mắt của Hư
Thập Vương lấp lóe, chậm chạp chưa bay theo.
- Lôi!
Mục Lương khẽ nhếch miệng, sấm sét nổ vang bầu trời, tia chớp màu tím rơi xuống như mưa, đánh úp về phía hai con Vua Hư Quỷ.
Hư Thập Vương rống giận:
- Đáng chết, là lôi điện.
Đối với Vua Hư Quỷ mà nói thì lôi điện, nguyên tố ánh sáng hay nguyên tố sinh mệnh đều là sự uy hiếp.
- A.. A.. A.. ~~~
Hư Ngũ Vương kêu la thảm thiết, cơ thể bị đâm xuyên thành cái sàng, sấm sét xuyên qua thân thể lưu lại vết thương khó khép lại, xung quanh miệng vết thương còn có hồ quang điện đang nhảy nhót.
Lấy thực lực bây giờ của Mục Lương, uy lực sấm sét cực kỳ kinh người, cho dù là Vua Hư Quỷ thì cũng không cách nào ngăn cản được.
Cơ thể của Hư Thập Vương cũng bị sấm sét xuyên qua, hắn nhìn chăm chú Hư Ngũ Vương bị sấm sét cắn nuốt trên không trung, trong lòng sinh ra sự sợ hãi.
- Không được, đánh không thắng, ta không thể chết ở chỗ này, chuồn thôi!
Trên mặt hắn lộ vẻ hung quang, xoay người bay nhanh ra phía ngoài, muốn rời khỏi lĩnh vực trọng lực.
- Hư Thập Vương, ngươi muốn đi đâu?
Hư Ngũ Vương rống giận.
Hư Thập Vương không nói lời nào, chỉ cắm đầu bay nhanh rời đi khu vực bị sấm sét bao trùm, giương cánh muốn thoát đi vương thành Tây Hoa.
Hắn không muốn chết, hắn còn muốn cắn nuốt nhiều nhân loại để hoàn thành tiến hóa, như vậy thì hắn mới có thể trở thành phụ tá đắc lực chân chính của La Y đại nhân sau khi ngài ấy tỉnh dậy.
Chỉ có cắn nuốt nhân loại thì thực lực mới có thể vượt qua Hư Nhị Vương và Hư Nhất Vương vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ hắn, nếu hiện tại chết ở chỗ này thì những cố gắng trước đó đều là uổng phí.
- Tên đáng chết, La Y đại nhân sẽ không buông tha ngươi.
Hư Ngũ Vương rống giận liên tục.
Hư Thập Vương quay đầu nhìn hắn một cái, cười gằn nói:
- La Y đại nhân sẽ không biết, dù sao thì ngươi cũng không thể sống nổi tới lúc đó.
- Phế vật.
Hư Ngũ Vương gầm thét.
- Ai nói ngươi có thể đi vậy?
Giọng nói bình tĩnh vang lên, một bóng dáng ngăn ở trước mặt Hư Thập Vương.
Hư Thập Vương nhìn Mục Lương đột nhiên xuất hiện, trong lòng lập tức lạnh hơn phân nửa.
- Ngươi không nhất định là đối thủ của ta!
Hắn bắt đầu phô trương thanh thế, làm cho cơ thể biến lớn hơn một vòng.
Mục Lương nhìn Hư Thập Vương, sau đó cơ thể đồng dạng biến lớn, chỉ trong vòng mấy hơi thở đã đạt đến kích thước trăm mét, đám người An Kỳ và Lăng Hương đứng xa xa xem ngây người.
- Còn có ma pháp gì mà Mục Lương ca ca của ngươi không biết không?
Lăng Hương nghẹn họng nhìn trân trối.
Đôi mắt của An Kỳ đồng dạng trợn to, kinh ngạc lẩm bẩm:
- Ta cũng không biết….
Lúc này cô đã không còn lo lắng như lúc đầu, hình ảnh Mục Lương một chọi hai còn rõ mồn một trước mắt.
- Thật lợi hại, ngay cả ta cũng không biết đây là loại ma pháp gì.
Lăng Hương chắt lưỡi lên tiếng, nhìn Mục Lương giống như là đang nhìn thấy thần tích.
Hư Thập Vương nhìn chăm chú vào Mục Lương khổng lồ hoá với sắc mặt khó coi vô cùng.