Chương 2514 Ta
Buồn Nôn
Hắn điều động toàn bộ lực lượng, chuẩn bị tử chiến một trận với Mục Lương rồi lại tìm cơ hội thoát đi nơi này.
- Kiệt kiệt kiệt ~~~
Trên đầu Hư Thập Vương mọc ra mấy cái sừng cong, gân xanh và mạch máu hiện lên trên làn da đen nhánh.
- Tư lạp ~~~
- Tơ Nhện Ám Ảnh.
Mục Lương bình tĩnh hô một câu, tia chớp màu tím vờn quanh người, đồng thời thi triển năng lực cầm cố cơ thể Vua Hư Quỷ.
Hư Thập Vương phẫn nộ rít gào, hư khí màu đen lượn lờ xung quanh cắt đứt Tơ Nhện Ám Ảnh trói buộc chặt trên cơ thể mình, lại giơ nắm tay đánh về phía Mục Lương.
- Ta chơi chán rồi.
Mục Lương thu nhỏ cơ thể lại, lùi về phía sau một đoạn, đôi mắt màu đen lóe sáng, thi triển năng lực Mắt Hóa Đá.
- Răng rắc ~~~
Cơ thể của Hư Thập Vương chợt khựng lại, mặt ngoài cơ thể xuất hiện vết tích thạch hóa, hành động biến chậm chạp hơn rất nhiều.
- Bắt được ngươi rồi.
Mục Lương bình tĩnh lắc mình đi tới trước mặt Hư Thập Vương, giơ tay đặt lên trên đầu hắn, hỏi:
- Đừng giãy giụa, nói cho ta biết Vua Hư Quỷ còn lại đang ở đâu?
- Ta không biết.
Hư Thập Vương tức giận mở miệng.
- Trọng lực gấp một trăm lần.
Mục Lương hờ hững lên tiếng.
- Răng rắc ~
Ngay sau đó, Hư Thập Vương cảm giác giống như là bị một ngọn núi to đánh trúng, cơ thể đập mạnh xuống đất khiến cho cả một tòa thành đều chấn động.
Mục Lương nhẹ nhàng giẫm lên trên đầu Hư Thập Vương, bình tĩnh lặp lại câu hỏi:
- Những con Vua Hư Quỷ còn lại đang ở đâu?
- Đáng chết, ta thật sự không biết!
Hư Thập Vương rống lên.
Mục Lương suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu khác:
- La Y đang ở đâu?
- Chuyện này ta càng không biết.
Hư Thập Vương gầm nhẹ.
- Ngươi cái gì cũng không biết, vậy giữ lại tính mệnh của ngươi chẳng có ích gì cả, tốt nhất là nên chết đi.
Ánh mắt của Mục Lương lưu chuyển, khống chế trọng lực phát sinh biến hóa.
Vặn Vẹo Trọng Lực dưới cơ thể Hư Thập Vương nhanh chóng hình thành một cái lỗ đen khổng lồ, cắn nuốt tất cả mọi thứ ở xung quanh.
- Tư lạp ~~~
Ngay cả sấm sét cũng bị lỗ đen bóp méo nuốt chửng.
Cơ thể của Hư Thập Vương cũng không ngoại lệ, hắn chậm rãi bị lỗ đen khổng lồ nuốt vào trong.
- Không, thả ta ra, đáng chết!
Hắn hoảng sợ rống giận, liên tục vùng vẫy, khống chế cơ thể hóa thành sương mù đen muốn thoát đi.
- Đừng hòng chạy thoát.
Mục Lương giơ tay lên làm động tác ép xuống, lỗ đen xoay tròn cắn nuốt toàn bộ sương mù đen do Vua Hư Quỷ hóa thành.
Trên mặt của Hư Thập Vương lộ ra thần sắc tuyệt vọng, hắn phẫn nộ rít gào:
- Chờ mà xem, chỉ còn nửa năm nữa thôi, La Y đại nhân sẽ không buông tha ngươi đâu, kiệt kiệt kiệt ~~
- Nửa năm nữa?
Mục Lương nhíu mày, nhìn chăm chú vào lỗ đen dần dần thu nhỏ lại rồi biến mất không để lại dấu vết nào, Hư Thập Vương cũng đã biến mất, xung quanh trở nên an tĩnh lại.
Hắn nhìn về phía Hư Ngũ Vương đang bị tia chớp màu tím bao trùm, đối phương chỉ còn dư lại một hơi.
- Rầm rập ~~~
Mục Lương khống chế sấm sét biến mất, lưu lại Hư Ngũ Vương nằm thoi thóp, toàn bộ cơ thể hắn cháy đen và tỏa ra mùi khét, tất cả sừng trên đầu đều bị gãy nát.
- La Y ở đâu?
Hắn đáp xuống trước mặt Hư Ngũ Vương, uy áp kinh khủng đánh về phía đối phương.
- A ~~~
Hư Ngũ Vương kêu la thảm thiết, cơ thể phát ra tiếng răng rắc chói tai, giống như là sẽ vỡ thành mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.
Hắn gào lên đau đớn, nói:
- Ta không biết, chỉ có Hư Tứ Vương mới biết được vị trí của La Y đại nhân…
- Hư Tứ Vương.
Mục Lương híp mắt lại, hình như Hư Tứ Vương đang ở trên tay mình, nhưng hắn ta bị hạ cấm chế cho nên căn bản không hỏi ra được tin tức hữu dụng.
Hư Ngũ Vương dự định lừa dối Mục Lương để thoát chết, hắn nói với giọng khàn khàn:
- Đúng vậy, nhưng mà ta có thể cảm ứng được vị trí của Hư Tứ Vương, chỉ cần ngươi không giết ta thì ta sẽ dẫn ngươi đến gặp hắn!
Mục Lương nhàn nhạt mở miệng:
- Chuyện này không cần ngươi lo.
- Không phải, ta còn rất có ích…..
Hư Ngũ Vương mở to mắt, ngay sau đó bị một tia chớp dày mười mét xuyên thủng đầu.
Hai tròng mắt hắn trợn trắng, khí tức sinh mệnh tiêu tan, ý thức rơi vào trong bóng tối vô tận.
Mục Lương vung tay lên, thu hồi thi thể của Hư Ngũ Vương vào trong không gian cắn nuốt.
Hắn ngước mắt lên, nhàn nhạt lẩm bẩm một câu:
- Còn lại hai con Vua Hư Quỷ.
An Kỳ chạy tới với sắc mặt trắng bệch, quan tâm hỏi han:
- Mục Lương ca ca, ngươi không sao chứ?
- Không sao.
Mục Lương xoa đầu thiếu nữ.
Lăng Hương cũng đi lên trước, liên tục thán phục:
- Mục Lương bệ hạ, ngươi thật là lợi hại.
Mục Lương gật đầu rồi nhìn về phía trận chiến xa xa, Hư Thập Vương và Hư Ngũ Vương bỏ mình khiến cho lũ Hư Quỷ trở nên luống cuống, Hư Quỷ cấp cao bắt đầu tháo chạy, chỉ có Hư Quỷ cấp thấp không có ý thức tiếp tục liều mạng tấn công nhân loại.
- Các ngươi đứng ở đây chờ ta.
Hắn bỏ lại một câu rồi lắc mình rời đi, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Hư Quỷ cấp cao đang chạy trốn, cản đường không cho bọn nó rời đi.
- Mục Lương các hạ.
Đôi mắt của Tề Nhĩ Nạp sáng lên.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Trước mắt cần phải giải quyết lũ Hư Quỷ này đã.
- Tốt.
Tề Nhĩ Nạp vội vàng gật đầu, tiếp tục tấn công đàn Hư Quỷ.
- Nếu đã tới, vậy thì đừng rời đi nữa.
Mục Lương hừ lạnh một tiếng, xung quanh Hư Quỷ xuất hiện cuồng phong, từng ngọn gió sắc bén như lưỡi dao cắt nát cơ thể bọn chúng.
Đây là hiệu quả của Vặn Vẹo Không Gian, Hư Quỷ xung quanh bị cắn nuốt thành cặn bã, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Trận chiến giằng co thêm nửa giờ, toàn bộ Hư Quỷ còn lại đã bị giết chết, thi thể chồng chất như núi trên mặt đất, khí tức tanh tưởi tràn ngập cả tòa vương thành Tây Hoa.
- Rốt cuộc cũng giết sạch rồi.
Sắc mặt của Tề Nhĩ Nạp uể oải, đáp xuống tường thành.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Những thi thể này tập trung lại rồi thiêu đốt, miễn cho ô nhiễm hoàn cảnh sống.
- Ta sẽ an bài thuộc hạ đi làm.
Tề Nhĩ Nạp gật đầu nhận đồng.
- Ừm.
Mục Lương gật đầu một cái, Vua Hư Quỷ đã chết, công tác giải quyết hậu quả giao cho những người khác làm là được.
Tề Nhĩ Nạp bình thản nói:
- Mục Lương các hạ nghỉ ngơi đi, ta sẽ sắp xếp người chuẩn bị dạ yến.
Cùng lúc giải quyết hai con Vua Hư Quỷ, đây là chuyện rất tốt, đáng giá chúc mừng một phen.
Mục Lương nói không chút để ý:
- Không cần đâu, hôm nay xảy ra loại chuyện như vậy, ta nghĩ Tề Nhĩ Nạp các hạ cũng không có tâm tư tham gia dạ yến, khi nào giải quyết hoàn toàn chuyện Hư Tộc rồi nói sau đi.
- Cũng tốt, đến lúc đó ta sẽ đích thân đến vương quốc Huyền Vũ cám ơn.
Tề Nhĩ Nạp nghiêm mặt nói.
- Ừm.
Mục Lương bình tĩnh gật đầu.
Hắn xoay người trở lại bên cạnh An Kỳ, nhìn sắc mặt của cô bé trắng bệch, vươn tay ngưng tụ một quả cầu nguyên tố sinh mệnh đẩy vào trong cơ thể cô.
An Kỳ ngây thơ hỏi:
- Ca ca, Vua Hư Quỷ đều giải quyết xong rồi sao?
Mục Lương ôn hòa nói:
- Vẫn còn hai con, ngươi nghỉ ngơi một ngày đi, hôm sau lại đi tìm Vua Hư Quỷ còn lại.
Hắn không biết hai con Vua Hư Quỷ kia đang ở đâu, chỉ có thể dựa vào năng lực của An Kỳ, chuyện này tiêu hao tinh thần rất lớn, cho nên cần để cô bé nghỉ ngơi một ngày để hồi phục lại.
Trước đó thì Mục Lương muốn thẩm vấn Hư Tứ Vương, xem coi có biện pháp nào giải trừ cấm chế, hỏi ra vị trí của La Y hay không.
- Tốt.
Ánh mắt của An Kỳ lấp lóe, chỉ còn lại hai con Vua Hư Quỷ, chờ đến khi Mục Lương ca ca hoàn toàn giải quyết bọn nó thì sau này mọi người có thể sinh sống yên ổn rồi.
Mục Lương nắm tay cô bé:
- Hôm nay nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai lại đi tìm Vua Hư Quỷ còn lại, được chứ?
- Tốt, nghe theo ca ca.
An Kỳ gật đầu thật mạnh.
- Mục Lương bệ hạ, ta đi an bài chỗ ở.
Lăng Hương vội vã nhấc tay lên xung phong nhận việc.
- Được rồi, cảm ơn.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
- Mời Mục Lương bệ hạ đi theo ta.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Hương đỏ ửng, nàng chủ động kéo tay An Kỳ cất bước đi về phía vương cung.
Cô vừa đi vừa bắt chuyện:
- Mục Lương các hạ, khi nào thì Phố Buôn Bán nơi này mở cửa lại nhỉ?
- Khi nào giải quyết xong chuyện Hư Tộc thì chúng ta sẽ mở cửa lại.
Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.
- Ồ, vậy được rồi ~~~
Lăng Hương liếc nhìn Mục Lương, gương mặt càng đỏ hơn.
Bên trong căn cứ Không Quân ở vương quốc Huyền Vũ.
Nguyệt Phi Nhan đẩy mạnh cửa phòng nghỉ, lớn tiếng hỏi:
- Hi Bối Kỳ, ngươi đang làm cái gì đấy?
Hi Bối Kỳ vội vã giấu vật cầm trong tay ra sau lưng, đôi mắt màu vàng kim trừng lớn, hét lên:
- Nè nè, sao ngươi vào phòng mà không gõ cửa chứ?
- Ngươi giấu cái gì sau lưng thế?
Nguyệt Phi Nhan nghi ngờ hỏi.
- Không có gì hết.
Hi Bối Kỳ nghiêm mặt nói dối, nhanh chóng thu hồi đồ vật sau lưng vào trong ma cụ không gian.
Nguyệt Phi Nhan tiến lên trước, nhíu mày nói:
- Lấy ra cho ta xem một chút đi, thứ tốt thì phải chia sẻ nha.
Hi Bối Kỳ lập tức phản bác:
- Vậy ngươi chia sẻ kẹo que mà Mục Lương tặng với ta trước đi.
- Cái này không được, ta còn tiếc ăn đây.
Nguyệt Phi Nhan mở to hai mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm cô gái Ma Cà Rồng.
- Keo kiệt, vậy mà còn bảo ta chia sẻ.
Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt.
Nguyệt Phi Nhan đảo mắt một vòng, ngây thơ nói:
- Vậy ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi giấu cái gì là tốt rồi.
- Ta không có giấu gì cả.
Hi Bối Kỳ vội vàng che đậy ma cụ không gian.
Nguyệt Phi Nhan nói với giọng điệu chắc chắn:
- Ta không tin, tuyệt đối là đồ tốt!
- Đi thôi, đi thôi, ta muốn đi huấn luyện tân binh.
Hi Bối Kỳ nói xong muốn tránh thoát cô gái tóc đỏ để đi ra ngoài.
Nguyệt Phi Nhan ôm cánh tay cô gái Ma Cà Rồng, làm nũng nói:
- Đừng nóng vội như vậy, ngươi cho ta xem đó là cái gì đi, ta chỉ xem một chút thôi ~~~
- Đừng nói chuyện với ta bằng loại giọng này.
Cơ thể của Hi Bối Kỳ run lên, tóc gáy trên người dựng đứng.
- Hì hì, khó nghe sao?
Nguyệt Phi Nhan chớp chớp mắt.
Cô cọ mặt vào bả vai cô gái Ma Cà Rồng rồi thổi vài cái vào lỗ tai đối phương.
Hi Bối Kỳ giật mình, vội vã tránh thoát cô gái tóc đỏ, lùi lại phía sau mấy bước nói:
- Ta buồn nôn thật đấy.
- Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi đang giấu cái gì đi?
Nguyệt Phi Nhan nhân cơ hội hỏi tới.
Hi Bối Kỳ trừng mắt với đối phương, tức giận nói:
- Ta cho ngươi biết là được chứ gì, ngươi bình thường lại chút đi.
- Nói mau.
Nguyệt Phi Nhan xoa tay cười gian xảo, đôi mắt đẹp loé lên tia sáng mong đợi.
Hi Bối Kỳ há miệng, nhỏ giọng nói:
- Chỉ là một món lễ vật thôi, ta chuẩn bị tặng cho Mục Lương.
Nguyệt Phi Nhan sửng sốt, đôi mắt đỏ chớp chớp hỏi:
- A, đó là lễ vật gì thế? Tại sao ngươi lại muốn tặng cho Mục Lương, chẳng lẽ là có ngày lễ gì sao?
Hi Bối Kỳ lẩm bẩm:
- Không có ngày lễ gì cả, đây là chút lòng thành của ta để cảm ơn Mục Lương vì đã cho máu.
Giọt máu của Mục Lương trong cơ thể cô đã bị hấp thu hết, khi nào hắn trở về thì cô có thể hấp thu giọt máu mới.
Để cám ơn, cô gái Ma Cà Rồng nghĩ đến việc tặng một món quà cho Mục Lương.
- Ồ, hóa ra là như vậy.
Nguyệt Phi Nhan hơi nhướng một bên mày.
Cô dùng bả vai đẩy cô gái Ma Cà Rồng, tò mò hỏi:
- Lễ vật là cái gì thế?
- Không nói cho ngươi biết.
Hi Bối Kỳ trừng mắt nhìn cô gái tóc đỏ rồi xoay người bước nhanh rời đi.