Chương 106 - Xôn Xao!
Trong tay của tôi đúng lúc có một công ty kinh doanh không lớn, không có người nào, chỉ có một con mèo lớn với hai ba con mèo con. Ngày thường nuôi những tiểu minh tinh kia chủ yếu là để cho các anh em vui đùa."
Thanh niên đeo mắt kính gọng đen nghe thấy vậy thì đột nhiên nói.
"Xuyên Hòa ngã xuống, tôi sẽ biến công ty này thành công ty người mẫu mạng, cũng đi trên con đường bán hàng trực tuyến."
"Nếu như các anh em có ý định thì có thể đầu tư cổ phần, chúng ta cùng nhau làm ăn!"
Thanh niên đeo mắt kính gọng đen trầm giọng nói.
Anh ta vừa dứt lời, ngoại trừ Tống Tử Văn ra, mấy người khác đều có chút động lòng.
Tuy rằng gia tộc của đám người bọn họ giàu có, nhưng bọn họ phần lớn đều không phải là người thừa kế dòng chính, cũng chỉ có thể lấy tiền tiêu vặt từ việc gia tộc chia lợi ích. Chút con số kia nào đủ cho bọn họ tiêu sái.
Tống Tử Văn nghe vậy, ánh mắt hơi híp lại, một lát sau trên mặt lộ ra một nụ cười rực rỡ.
"Tôi sẽ là người đầu tiên đầu tư vào công ty của Ninh Chính!"
"Nói đi!"
"Muốn bao nhiêu tiền!"
Tống Tử Văn uống cạn ly rượu trong tay, cao giọng nói.
Mấy phú nhị đại xung quanh nghe thấy giọng nói này đều lập tức cười lên, sau đó rót đầy rượu, mấy người quàng vai nhau tạo thành một vòng tròn, chạm ly, ngẩng đầu uống cạn.
Sau một hồi.
Tống Tử Văn dường như có chút say, anh ta loạng choạng đi ra từ trong đám người, bước vào trong vườn hoa.
Anh đứng ở trước lan can, trong mắt nào còn sự mơ màng như trước đó nữa.
Anh ta nhìn về phía đường chân trời của thành phố mộng ảo trước mắt, phía sau cặp kính gọng vàng, vẻ mặt nho nhã lịch sự dần trở nên tham lam.
Hôm sau.
Trời trong.
"Ha."
"Hô."
Lục Bình xách túi công văn, đi ra từ tàu điện ngầm.
Anh thuận theo dòng người đang đi làm, đứng ở trước đèn tín hiệu, trong lúc chờ đèn xanh thì cảm giác buồn ngủ bỗng nhiên dâng lên. Anh không nén nổi mà ngáp một cái. Tối hôm qua ngủ quá muộn, tình báo mới khiến cho anh trầm mê và khẩn trương.
Băng qua ngã tư, đứng trước một quảng trường nằm giữa nhiều tòa nhà lớn.
Lục Bình ngẩng đầu lên, đảo mắt trái phải một vòng, quy mô của các tòa nhà hình thành sự đối lập rõ rệt đối với những người tầm thường! Quảng cáo trên màn hình bên ngoài của ba tòa nhà kia đã có sự thay đổi:
[ Đếm ngược hoạt động khuyến mãi lớn của Xuyên Hòa: 2 ngày ]
Đúng lúc này.
Cố Đại Thạch đeo túi xách đi qua chỗ này, nhìn thấy Lục Bình liền đi tới sánh vai đứng thẳng. Anh cũng ngẩng đầu lên vừa quan sát quảng cáo bốn phía vừa cảm khái.
"Cảm giác rất kỳ diệu, có loại cảm giác như bị dạy cho một bài học."
"Có thể nói là, binh vốn khó lường, nước luôn thay đổi hình dạng."
Cố Đại Thạch rung đùi đắc ý.
Anh từng dẫn mấy người Lục Bình trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ của Xuyên Hòa, dần dần tiếp xúc sâu hơn với mấy chuyện ở phía trên, tầm nhìn cũng như được mở rộng.
Anh đi theo phía sau, vừa đi vừa cất tiếng hát:
"Tôi từng thấy chim vàng oanh hót trong Kim Lăng Ngọc Thụ, hoa nở sớm trên các đình ven sông Tần Hoài, ai ngờ được băng lại dễ tan như thế! Mắt thấy người thức dậy ở Chu Lâu, thấy người mời khách, thấy người trên lâu —— "
Lục Bình cười nhìn về phía đồng nghiệp.
"Anh đây là long trận ngộ đạo sao."
"Kiếm lời lớn rồi!"
Lục Bình khen ngợi.
"Đừng cảm khái nữa, trễ giờ làm rồi."
Anh ôm lấy cổ Cố Đại Thạch, cười híp mắt nói: "Vả lại, anh mới chỉ nhìn thấy chút biến cố phong vân này, sao có thể biết rõ Xuyên Hòa sẽ không lật ngược được thế cục? Thủ đoạn của các nhân vật lớn là thứ mà mấy điểu ti như chúng ta có thể tính toán hay sao."
"Cũng đúng!"
Đi vào công ty.
Bên trong hành lang, sắp đến phòng làm việc.
"A Bình."
Cố Đại Thạch liếc nhìn người bạn bên cạnh, anh dùng cùi chỏ đụng đụng, thấy đối phương thản nhiên nhìn về phía mình.
"Đến bên kia nói chuyện đi. Có lẽ tôi không nên lắm mồm, nhưng tôi thấy thái độ của ah hình như không đúng lắm." Cố Đại Thạch hướng về phía cửa sổ sát đất.
Ánh mắt Lục Bình lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Oánh Oánh là một cô gái tốt, anh nên bày tỏ rõ ràng với người ta. Cô ấy đã cố gắng thân cận với anh như vậy rồi, cũng không thể để con gái người ta làm đến bước cuối cùng này được, đúng không?" Cố Đại Thạch hiếm khi nghiêm túc, trầm giọng nói ra.
"Tôi không biết anh hiện tại muốn làm cái gì? Anh không từ chối ý tốt của người ta nhưng cũng không chủ động, giống như là đang cố ý kéo dài."
"Tôi không hy vọng anh đến lúc đó sẽ hối hận."
"Đại Thạch."
"Tôi hiểu."
Lục Bình đáp một tiếng.
⚝ ✽ ⚝
Trở lại trước bàn làm việc.
Lục Bình rót ly nước nóng, nhấp một hớp, có chút lười biếng. Anh điều khiển con chuột, lướt xem các tin tức và chủ đề nóng hổi trên các nền tảng xã hội.
Tám giờ.
Có tiếng nghị luận vang lên ở bên tai vang.
Lục Bình nghe một hồi sau đó lên mạng tìm kiếm, phát hiện Xuyên Hòa đưa ra một thông báo mới.
Đại ý là, Xuyên Hòa sẽ lại tổ chức một buổi họp báo sau 1 tiếng nữa, tức là 9 giờ.
"Hả?" Lục Bình khẽ ồ lên một tiếng.
Anh cảm thấy buổi họp báo này có lẽ có ẩn chứa thâm ý gì đó.
Anh không có tiếp tục thâm nhập sâu vào kế hoạch phía sau của Lý Ngọc Trân, Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh. Đây là quyết định từ trong tiềm thức, với tư cách là một thương nhân tình báo và người mối lái, sau khi đáp cầu dắt mối lại còn ôm tất cả mọi việc vào tay cũng không phải là một chuyện tốt.
"Ồ!"
"Độ hot thật cao!"
Lục Bình tắt tin tức, xem lướt qua cuộc thảo luận của mấy diễn đàn lớn, nhạy cảm nhận thấy được một chuyện.