Chương 105 - Khủng Bố, Văn Kiện Cơ Mật Màu Vàng
Hiện tại, các nền tảng và dư luận liên quan đến Xuyên Hòa vẫn đang nghiêng về một bên.
Lý Ngọc Trân và Tiết Hoa Thanh đang quan sát và tìm kiếm thời cơ để vào sân.
Tại nơi mà người bình thường không thể nhìn thấy được, trận cờ giữa thế lực các phe đang diễn ra càng ngày càng mãnh liệt.
"Hô!"
Lục Bình thở ra một hơi, sương mù nổi lên trước mắt.
"Chuyện mình cần làm hiện tại chính là biến cái thân phận nhân viên bình thường này thành một thân phận ngụy trang chân thật nhất. Mình cần tiếp tục kéo dài, chỉ có như vậy thì mới là an toàn nhất, và cũng có khả năng qua mắt những kẻ theo dõi."
"Nếu như…"
"Tương lai có người dùng bọn họ để uy hiếp kế hoạch của mình…" Lục Bình không khỏi nghĩ đến tình huống này.
Ánh mắt anh lạnh lùng.
Phương xa, dưới ánh đèn dịu dàng, hình ảnh cô gái đáng yêu đeo găng tay gấu trúc cầm hai xiên kẹo hồ lô phản chiếu vào trong mắt Lục Bình.
"Xin lỗi."
"Mình chỉ có thể biểu hiện lạnh lùng hơn. Cho dù, các người thật sự chết đi thì tôi cũng không thể nháy mắt dù chỉ là một cái."
"Chỉ có như vậy, các người mới có được sự an toàn lớn nhất, tôi… cũng có được sự an toàn lớn nhất."
Lục Bình áp chế sự bất an.
Từ khi bị cuốn vào vòng xoáy, tất cả đã sớm bất khả kháng rồi.
"Anh Bình! Hì hì… Anh muốn cái nào?"
Lục Bình không lập tức đáp lời. Anh nhìn thấy gò má Trương Oánh Oánh đỏ lên vì lạnh. Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài ra rồi phủ lên người cho cô gái.
"Cây này đi."
Anh chỉ vào vị sơn trà.
⚝ ✽ ⚝
Đêm khuya.
Về đến nhà.
Lục Bình ngồi một hồi trước bàn đọc sách, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần. Anh lại lần nữa nhìn thoáng qua số dư tài khoản trong điện thoại di động. Ban ngày đều không có nhìn kỹ, khi dãy số khổng lồ này xuất hiện, đáy lòng Lục Bình lại sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.
"Không có tiền đồ!" Lục Bình mắng.
Anh để điện thoại di động xuống, cởi quần áo ra, bắt đầu hít đất.
Kiên trì đến lúc cánh tay run run.
Anh không đọc sách, vẫn là mở điện thoại di động lên xem phim hình sự. Tâm trạng anh phập phồng, hoàn toàn không xem ra nổi sự phức tạp và thâm ảo của bộ phim. Lần này, anh lựa chọn một bộ phim tài liệu nước ngoài gần gũi với thực tế, chân thật mà tàn khốc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
12 giờ.
Lục Bình ấn xuống phím tạm dừng, sau khi dừng lại một lát, anh bỏ điện thoại di động qua một bên và đi về phía tủ sách.
Anh có dự cảm rằng tình báo lần này có thể sẽ không giống với những lần trước.
Mỗi một tình báo đổi mới đều giống như chiếc hộp Pandora. Nó có thể mang đến cho Lục Bình lợi ích vượt xa đánh cược bình thường, nhưng đồng thời cũng mang tới nguy hiểm khó có thể lường trước được.
Không bao lâu sau, một phần tình báo mới xuất hiện trong tay Lục Bình.
Bàn tay kề sát vào tập hồ sơ thật dày, sờ soạng tỉ mỉ.
Anh không trực tiếp tháo ra.
Lục Bình cong ngón tay, mò tới vị trí cách nút mở 5cm, không còn là màu trắng như lúc trước nữa! Mà là… một màu vàng bằng dấu móng tay!
Tay anh run nhẹ một cái.
"Văn kiện cơ mật màu vàng." Lục Bình thấp giọng nói ra.
Lý Ngọc Trân, Đinh Thanh, Tiết Hoa Thanh và Tạ Yến Thanh sau khi về hưu đều chỉ là văn kiện cơ mật màu trắng mà thôi. Những nhân vật cấp bậc này, nói chung đều có tài sản lên tới hàng tỷ, thân phận cũng có sự đặc biệt.
"Xem trước một chút vậy."
Lục Bình ngồi trở lại trước bàn đọc sách, mở hồ sơ ra, đặt chồng tin tức dày ở trước mặt.
Không biết là đã nhìn thấy cái gì, tay phải anh hạ xuống, ngón trỏ bóp chặt mặt bàn, bất tri bất giác càng ngày càng dùng sức.
Khung cảnh rực rỡ thu vào trong mắt.
Đối diện bến Thượng Hải.
Một câu lạc bộ tư nhân không mở ra cho người ngoài.
Tòa nhà cổ điện sáu tầng có an ninh nghiêm ngặt, tại tầng trên cùng có một nửa vườn hoa lộ thiên và một nửa đại sảnh.
Tống Tử Văn và năm ba phú nhị đại hàng đầu Trung Hải đang uống rượu, mua vui. Xung quanh bọn họ là vô số mỹ nữ danh viện, trong đó thậm chí còn không thiếu các nữ minh tinh tuyến hai tuyến ba từng đóng mấy bộ phim nổi tiếng.
"Anh Tử Văn."
"Năng lực và ánh mắt của chị dâu đúng là lợi hại. Cách đây không lâu, Xuyên Hòa huy động vốn, một số cố vấn đầu tư của tôi đều đề nghị tôi đập tiền vào trong đó. Nếu như không phải biết rõ anh Tử Văn nhất định có thủ đoạn thì tôi thật sự đã đầu tư rồi."
Gương mặt của người nói chuyện có chút trẻ con, nhưng vẻ mặt lại kỳ lạ. Anh ta ôm lấy một nữ minh tinh, tay không chút khách sáo mà dò xét vào bên trong. Nữ minh tinh rất đau, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt. Cô không dám phản kháng, thậm chí còn có ý phối hợp.
"Lý Ngọc Trân đúng là có chút nằm ngoài dự đoán của tôi."
"Nhưng mà cũng may chuyện đến đây sẽ chấm dứt."
Tống Tử Văn bưng một ly rượu lên, giơ ly rượu với mấy người còn lại, cười nói.
"Anh Tống."
"Tiện nghi ai không bằng tiện nghi cho anh em chúng tôi."