Chương 109 - 3 Tỷ!
Ba người Lưu Minh Hoa ngồi ở hàng phía trước.
Buổi họp được tiếp tục.
Người chủ trì vẫn không tiến hành giải thích về những dư luận ầm ĩ gần đây, mà là giới thiệu về cốt lõi của hoạt động quảng bá của Xuyên Hòa, về các sản phẩm được trưng bày tại Đông Nam Á, châu u và châu Mỹ,… về đoàn đội phân phối với hiệu suất cao nhất!
Video phát ra trong thời gian ngắn ngủi.
Các tuyến đường vận chuyển đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Nhanh! Đừng nói nữa! Nếu không tôi thực sự sẽ bị cám dỗ mất!"
"Không nói đến những chuyện khác, Xuyên Hòa quả thực làm rất tốt trong việc quảng bá và phân phối những sản phẩm này. Nếu như Xuyên Hòa có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi vẫn nguyện ý tin tưởng Xuyên Hòa."
"A a a! Rất nhiều món đồ mà tôi vẫn luôn muốn mua, nhưng mà chỗ tôi tìm được lại có giá cả quá đắt, còn không bảo đảm tính xác thực!"
"Xuyên Hòa rốt cuộc là có ý gì? Chúng tôi đến đây không phải để nghe giới thiệu sản phẩm!"
Cơn mưa bình luận không ngừng được đổi mới.
⚝ ✽ ⚝
Tống Tử Văn nghiêng đầu một chút.
Cặp mắt phía sau cặp kính gọng vàng bình tĩnh đến mức tận cùng, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào công ty vận tải trong màn hình.
Anh ta cảm thấy mình giống như là một thằng hề, đang bị trêu đùa.
Anh ta cố gắng khắc chế cảm xúc.
"Tống đổng!"
"Bên phía Tiết Hoa Thanh từ chối trả lời, nói tay của ngài vươn ra quá sâu, bên phía Trung Hải đã có người bất mãn." Thư ký trẻ tuổi khẩn trương nói.
"Bên phía Lý gia Yến Kinh nhúng tay sao?" Tống Tử Văn bình tĩnh nói.
"Người của chúng ta không có phát hiện lực lượng của Lý gia."
"Tập đoàn vận tải Trung Hải là một nhánh của Tào Môn, người phát ngôn hiện tại là Đinh Thanh." Thư ký lời ít ý nhiều nói.
"Điều tra, tôi muốn biết rõ lực lượng phía sau Lý Ngọc Trân."
"Không cần xem nữa."
"Trận này, chúng ta thất bại rồi."
Tống Tử Văn đứng lên, anh ta ôn hòa cười nói xin lỗi với mấy phú nhị đại Trung Hải, ngay sau đó liền cầm áo khoác lên và rời đi cùng thư ký.
Lúc này, bên trong phòng phát sóng trực tiếp, Xuyên Hòa còn chưa lấy ra chút chứng cứ nào.
Trong bóng đêm.
Chiếc Rolls Royce màu đen lái vào thành phố, cảnh đêm thành phố rực rỡ không ngừng lùi lại ở hai bên.
"Cô rất sợ tôi?"
Sau khi ngồi vào trong xe, Tống Tử Văn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra. Anh ta nhìn chăm chú về phía thư ký.
Ở bên cạnh, nữ thư ký cố gắng ngồi gần cửa xe hết sức, chỉ dám ngồi nửa mông.
"Không, không có.
" Sau khi nghe thấy lời này, nữ thư ký sợ hãi nói.
"A!" Thư kí kêu lên sợ hãi.
Tóc của cô bị túm tận chân tóc, gò má bị ấn về phía cửa kính.
Buổi họp tiếp tục.
"Khán giả vượt qua 50 triệu rồi!"
"Mẹ nó!"
"Xuyên Hòa đúng là quá thảm rồi, mấy streamer này đúng là không phải là người mà!"
"Hả? Thì ra streamer này lại chết đột ngột sau khi vừa ký hợp đồng, còn chưa đi làm một ngày nào cả? Xuyên Hòa lúc đầu đúng là có bồi thường 60 ngàn tệ, nhưng sau khi hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của đối phương thì đã cho thêm 140 ngàn! Nhưng mà, người kia vậy mà lại muốn giội nước bẩn cho Xuyên Hòa?!"
"Xuyên Hòa đúng là đã đắc tội với người nào đó, nhưng mà cũng may đã làm rõ."
"Hiểu rồi! Mua! Mua! Mua!"
Đêm khuya, 12 giờ.
"Điên rồi?"
"Mới chỉ qua bốn giờ mà doanh thu của hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa đã vượt qua 3 tỷ?!"
"Độc giác thú!"
"Đây đúng là độc giác thú!"
Văn hóa Ngô Minh.
Ba người đều chưa rời đi.
Cố Đại Thạch trợn to hai mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
Hiện tại cư dân mạng mua đồ đều thường tự mình đến nơi để chọn, đã từng có rất nhiều công ty thử kinh doanh theo hình thức phát sóng trực tiếp như này, nhưng căn bản đều không có người mua. Quy mô và hiệu quả của hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa có thể nói là đứng đầu.
"Xuyên Hòa đốt pháo hoa rồi!" Trương Oánh Oánh kinh ngạc nói.
Lục Bình cũng nhìn lại theo giọng nói, pháo hoa rực rỡ nổi bật trong màn đêm ánh vào trong mắt anh.
"Nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Ừm!"
"Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút!"
Đêm khuya.
Lục Bình đưa Trương Oánh Oánh về nhà, nói lời tạm biệt. Hai tay của anh cắm ở trong túi áo khoác ngoài, quay người rời khỏi.
Trương Oánh Oánh mím môi, nhìn về phía bóng lưng của Lục Bình.
Con gái khi đang trong tình yêu cháy bỏng luôn là như vậy, cho dù là một phút cũng không muốn tách ra khỏi người trong lòng. Trong lòng Trương Oánh Oánh cảm thấy không nỡ, nhìn thấy Lục Bình đi xa, thậm chí có chút muốn khóc. Cô trề môi một cái, cảm xúc dâng trào, không kiềm chế nổi mà hô:
"Anh Bình!"
"Hả?" Lục Bình dừng chân, quay đầu.
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu xuống gương mặt của anh, tim Trương Oánh Oán đập rộn lên, làn da trắng nõn có chút ửng hồng.
"Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em." Trương Oánh Oánh muốn nói rất nhiều, nhưng lời đến khóe miệng lại biến thành một câu như vậy.
" Ừm, biết rồi." Lục Bình vẫy tay.