Chương 119 - Thủ Đoạn! Quyền Thế!
Nhưng chỉ mấy câu này lại chẳng khác nào là một màn tra tấn tinh thần đối với Bảo Huy Quân. Anh cúi đầu, thân thể cường tráng run rẩy.
"Tôi rất thất vọng về cậu." Lý lão gia tử nói.
"Cút xuống đi." Ông tiếp tục nói.
"Vâng!"
Đàn ông không dễ rơi lệ, Bảo Huy Quân càng phải như vậy.
Vào mấy năm trước, anh gần như sắp chết ở trên chiến trường, dựa vào một hơi bò ra từ trong đống xác chết, mắt cũng không thèm chớp. Nhưng bây giờ, trong hốc mắt của anh lại chứa đầy nước mắt, yết hầu nhấp nhô, trầm giọng đáp.
"Thủ trưởng." Anh định rời khỏi, nhưng bước chân bỗng dừng lại.
"Ngài bảo trọng thân thể!"
"Biết rồi…"
Bảo Huy Quân bước đi, anh không đi ra khỏi văn phòng, mà là đứng thẳng ở phía sau lưng Lý Ngọc Trân giống như một ngọn giáo.
⚝ ✽ ⚝
"Đây chính là khí tràng của nhân vật lớn, có thể nhanh chóng tiếp quản và nắm giữ bầu không khí và tiết tấu của cục diện."
Lục Bình tỉ mỉ lắng nghe.
Trong lòng anh cảm thấy chấn động, anh chỉ nhìn thấy một chút tin tức liên quan đến Lý lão gia tử thông qua tình báo về Lý Ngọc Trân, nhưng chỉ chút đó thôi cũng đủ khiến anh hiểu rõ đó là một tồn tại như thế nào.
Là đỉnh tháp thực sự!
"Đáng chết, lời nói và hô hấp của lão gia hỏa này nghe không giống như là sắp chết. Tin tức có sai lầm? Hay là có nguyên nhân gì khác?"
Trên gương mặt Tống Tử Văn là vẻ lịch sự và tràn đầy cung kính, nhưng đáy lòng thì lại không ngừng mắng chửi nguyền rủa.
Đến cấp bậc như anh ta rồi, cho dù là điên thì cũng nằm trong sự khống chế của bản thân.
Tại sao anh ta lại hùng hổ dọa người đối với Lý Ngọc Trân như vậy?
Trong đó không thiếu ý dò xét tình trạng sức khỏe của Lý lão gia tử!
Cũng giống như chơi cờ vây, lùi một bước, tỏ ra e ngại, thì sẽ bị người ta tiến lên một bước, bị ăn một quân!
"Tống Tử Văn có ở đây không?" Lý lão gia tử lại thay đổi chủ đề, ông trầm giọng nói.
Xử lý chuyện nhà trước đã.
Nói về những chuyện bên ngoài, hoặc có lẽ là dùng Bảo Huy Quân để tạo nên bầu không khí chấn nhiếp, qua đó bày tỏ thái độ của mình, mục đích là ‘xao sơn chấn hổ’. (:một sự phô trương sức mạnh có chủ ý như một lời cảnh báo)
"Ông nội."
"Tử Văn ở đây."
Tống Tử Văn lập tức thu lại dáng vẻ gây chuyện, lộ ra vẻ khôn khéo, cung kính đáp.
"Tôi còn chưa có chết đâu, cần gì phải nóng lòng như thế." Cách một cuộc điện thoại, Lý lão gia tử bình tĩnh nói.
Mí mắt Tống Tử Văn giật giật, trong lòng hiện ra chút bất an, vội cung kính nói:
"Ông nội, hiểu lầm rồi, cháu chỉ là muốn đến chúc mừng Ngọc Trân…"
"Đủ rồi!" Giọng điệu cao lên.
Tống Tử Văn lập tức ngậm miệng lại, anh ta cảm nhận được áp lực đến từ lão gia tử, ánh mắt lấp lóe, không ngừng suy tính cái gì đó.
Một câu nói chặt đứt lời đối phương muốn nói tiếp.
Cuộc điện thoại rơi vào sự tĩnh mịch.
Cho dù là như vậy thì cũng không có ai dám có chút động tác nào.
Sau một hồi, giọng điệu không cho từ chối của Lý lão gia tử lại vang lên lần nữa:
"Giao chuyện làm ăn của Tống gia tại Bắc Cương ra đi, hoặc là hôn sự giữa cậu và Ngọc Trân kết thúc được rồi."
Ông vừa dứt lời.
Tống Tử Văn đột nhiên mở to hai mắt, gương mặt tuấn tú lịch sự lộ ra vẻ hoảng loạn thực sự. Một đao này của Lý lão gia tử gần như đã đâm vào điểm yếu của anh ta và Tống gia! Giao chuyện làm ăn của Tống gia tại Bắc Cương ra, tương đương với việc chặt đi một cánh tay của bọn họ! Mà chấm dứt mối thông gia giữa Tống gia và Lý Ngọc Trân, việc này đối với kế hoạch tiếp theo của gia tộc lại càng không thể tiếp nhận được!
Lý lão gia tử đã đoán được tất cả những chuyện này, muốn Tống gia cắt đi một tay!
Trên trán Tống Tử Văn toát ra mồ hôi, há miệng thở dốc, trong miệng gọi:
"Ông nội!"
"Tử Văn sai rồi! Là Tử Văn sai!"
"Được rồi, tôi có chút mệt mỏi rồi, cậu cũng cút đi, có chuyện gì thì bảo lão gia tử của cậu đến nói chuyện." Giọng nói già nua vang lên.
Tống Tử Văn mở miệng, ánh mắt trở nên hung ác, khom người nói: "Vậy ông nội cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, anh ta liền mang theo người, quay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong hành lang yên tĩnh, dã thú phủ lớp da người kia dường như không thể khắc chế được nữa.
Anh ta xoay xoay cổ, nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong máu thịt. Tống Tử Văn đang hoài nghi, có phải Lý gia đang âm mưu tất cả chuyện này, cố ý tung tin lão gia tử bệnh tình nguy kịch để tiếp cận chuyện làm ăn của Tống gia tại Bắc Cương.
"Trâu bò!"
"Đây chính là đại lão!"
"Mình sau này nói không chừng cũng có thể như vậy!"
Lục Bình gần như muốn cổ vũ cho ông lão.
"Ngọc Trân."
"Vị tiên sinh trợ giúp cháu có đang ở bên cạnh hay không?"
Giọng nói của Lý lão gia tử dừng lại một hồi thật lâu. sau đó đột nhiên nói.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Trái tim Lục Bình treo lên.
"Có ạ."
Lý Ngọc Trân nhìn về phía Lục Bình ngồi ở trước bàn làm việc, cô càng ngày càng cảm thấy sợ hãi vì thân phận thần bí của đối phương.
"Để cho tiên sinh nghe điện thoại." Lý lão gia tử nói.
Điện thoại cứ như vậy được đưa tới trước mặt Lục Bình.
Lục Bình không muốn nhận, nhưng anh chú ý tới ánh mắt của Lý Ngọc Trân, biết rõ lúc này mình không có thời gian để chần chờ. Trên gương mặt anh nở một nụ cười ung dung, nhận lấy điện thoại trước mặt.
"Nghe nói về phong thái của Lý lão gia tử đã lâu, hôm nay được chứng kiến, đúng là khiến người ta phải kính nể." Lục Bình ôn hòa nói.
Anh không thể ngờ tới, mình có một ngày lại giả làm đại lão ở trước mặt lão gia tử Lý Kiến Quốc của Lý gia Yến Kinh.
Nói nhiều sai nhiều.
Lấy bất biến ứng vạn biến.
Lục Bình tự nhắc nhở chính mình ở trong lòng.