Chương 118 - Thật Con Mẹ Nó Soái!
Anh đặt chén trà lại trên bàn, hé miệng thở ra một hơi. Anh cảm thấy sau khi nói ra câu đầu tiên thì mình đã tìm được chút trạng thái, nụ cười trên mặt thu liễm.
"Đánh cược chính là đánh cược!"
Bàn tay gõ gõ lên tay vịn bằng gỗ lim.
Cộc!
Tiếng vang nặng nề vang vọng ở trong phòng làm việc và ở bên tai mọi người.
Lục Bình không có ý định xoay người, vẫn đưa lưng về phía Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn. Giọng nói mang theo chút lãnh đạm vang lên:
"Tống công tử không tuân thủ tinh thần đánh cuộc như thế…"
Anh kéo dài câu, giọng nói băng lãnh. Sau đó, giọng nói chợt cao lên, nói ra nửa lời còn lại:
"Cũng không có tư cách ngồi ở trước mặt tôi!"
⚝ ✽ ⚝
Những lời này vừa dứt không thua gì một tiếng sét nổ vang trong đầu thư ký Hạ Đình, trong đầu thư ký của Tống Tử Văn và trong lòng Lý Ngọc Trân!
Tống Tử Văn có địa vị gì? Là trưởng tử Tống gia Lĩnh Nam, mà tài phú của Tống gia đâu chỉ có hơn ngàn tỷ? Tống gia còn là người đứng đầu tuyệt đối của thương nhân Lĩnh Nam. Anh ta đại biểu cho hệ thống tư bản, cho dù là các gia tộc lâu năm ở Yến Kinh đều không thể chiếm được chút ưu thế gì ở trước mặt bọn họ.
Rốt cuộc là dạng tồn tại gì lại có thể không cho Tống Tử Văn mặt mũi như vậy?
Nụ cười trên mặt Tống Tử Văn cứng đờ, sau đó thu liễm, thay vào đó là vẻ băng lãnh và che lấp…
"Lão Thái!" Tống Tử Văn hô.
Anh ta vừa dứt lời thì một người đàn ông trung niên áo đen lập tức xuất hiện, tay nắm thành quyền, như hổ như báo, ngưng tụ tinh thần nhìn chằm chằm vào Lục Bình.
Khí thế này thoáng như ngưng kết lại, hoặc có lẽ là sát ý.
Lục Bình tê cả da đầu, toàn thân nổi cả da gà.
Chết!
Anh đánh hơi được hơi thở của chết chóc!
⚝ ✽ ⚝
[ Keng keng keng ——]
Trong văn phòng.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Thư ký Hạ Đình mở to hai mắt, không biết làm sao, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, chỉ có một số người mới có thể gọi tới số của cô trong thời khắc quan trọng như này mà thôi.
"Phu nhân gọi tới!" Hạ Đình nhìn về phía Lý Ngọc Trân, gần như sắp khóc lên.
"Thân thể của mẹ không tốt." Súng trong tay Lý Ngọc Trân vẫn đang nhắm vào đầu, cô chỉ trầm giọng nói ra.
"A lô…"
"Phu nhân!" Hạ Đình đáp.
"Là tôi!"
Giọng nói khàn khàn già nua, nhưng mà trong lời nói lại ẩn chứa sự uy nghiêm.
Nghe thấy giọng nói này, trên gương mặt kiên cường lại bi thương của Lý Ngọc Trân lộ ra vẻ không thể tin được. Ngay sau đó, vành mắt cô lập tức đỏ lên, nhưng rất nhanh cô lại che giấu cảm xúc của mình.
Người trung niên áo đen nhìn thấy Tống Tử Văn giơ tay lên, anh ta cũng thu liễm lại và tập trung tinh thần.
"Được cứu rồi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lục Bình thở phào một cái.
"Nhìn một chút đi! Nhìn xem mình vừa mới nói cái gì?!... Không tuân thủ tinh thần đánh cuộc, không có tư cách ngồi ở trước mặt của tôi!"
"Hay!"
"Thật con mẹ nó soái!"
Trong tòa nhà.
Tầng 58.
Lục Bình ngẩng đầu lên liền có thể trông thấy cảnh đêm sáng chói nhất thành phố phía sau anh, bầu không khí giữa Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn vô cùng ngột ngạt.
Sự an toàn ngắn ngủi khiến cho Lục Bình thoát ra khỏi cảm giác khẩn trương đến cực hạn vừa nãy. Ngay sau đó, một loại cảm giác tuyệt vời khác bùng nổ trong thân thể anh như những vụ va chạm hành tinh ở ngoài vũ trụ!
Anh cảm thấy thỏa mãn!
Anh cảm thấy hưng phấn!
Đó chính là adrenaline tiết ra sau khi nhảy múa với tử thần và tạm thời sống sót!
Lục Bình nhớ lại màn biểu hiện vừa nãy của mình. Anh không khỏi tự khen ngợi mình, cảm thấy đây chính là kỳ tích sinh mệnh! Anh chỉ là một nhân viên bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lại lấy dáng vẻ của đại lão để đối mặt với loài săn mồi trên đỉnh Kim Tự Tháp!
Điểu ti có thể ấn một người đàn ông mạnh mẽ như Vương Tiểu Thông xuống, sau đó cho đối phương một bạt tay không?
"Ông nội." Lý Ngọc Trân cầm điện thoại di động tới trước mặt, cô mím môi một cái, chỉ cảm thấy mình đã làm ông nội mất thể diện, một lát sau, cô mới gọi một tiếng.
"Ngọc Trân, ông đã nghe nói rồi. Chuyện Xuyên Hòa làm rất tốt."
"Không hổ là hổ nữ của Lý gia ta!" Giọng nói già nua lộ ra sự ấm áp.
Sau đó, giọng điệu của ông lập tức thay đổi.
"Ngọc Trân, mở loa ngoài điện thoại ra, ông có mấy câu muốn nói."
"Đã mở rồi, ông nội cứ nói đi."
"Gọi đội trưởng Trương Văn Vinh tới cho ông."
Giọng nói của Lý lão gia tử không cao, nhưng vô cùng trầm ổn có lực, bên trong lời nói của ông luôn toát ra một sự uy nghiêm khiến cho không có bất kỳ người nào dám buông lỏng.
"Thủ trưởng!"
"Trương Văn Vinh có mặt!"
Bảo Huy Quân dùng tên giả là Trương Văn Vinh, nhưng anh gần như đã sắp quên mất tên thật của mình rồi.
Nghe thấy tiếng gọi, thân hình cao lớn lập tức xuyên qua đám người, đứng thẳng ở trước mặt Lý Ngọc Trân, hai tay đặt sát bên chân, cao giọng đáp.
"Lúc đầu tôi bảo cậu đi theo Ngọc Trân là để cậu bảo vệ chu toàn cho nó. Cậu có làm được không?" Cách một cuộc điện thoại, Lý lão gia tử bình tĩnh hỏi.
Đôi mắt Bảo Huy Quân đỏ bừng, không có đáp lời.
"Bản thân và người khác từ bỏ chống cự, mặc cho người ngoài giơ súng với tiểu thư, giao vận mệnh cho người khác."
"Tôi đã dạy cậu như vậy sao?"
Lời nói của lão gia tử Lý gia vang lên bên tai tất cả mọi người trong phòng làm việc.
Không có mắng mỏ.
Giọng điệu rất bình tĩnh.