← Quay lại trang sách

Chương 123 - Lục Bình Ra Tay!

Ánh đèn của phòng khách lấp lóe, cảnh tượng trong phòng xuất hiện ở trước mắt Lục Bình, chỉ nhìn thấy bạn thuê chung nhà Hạ Mẫn Đan lại uống say, đêm mùa đông mà cô chỉ mặc có một chiếc áo sơ mi trắng và váy ôm hông. Cô nằm ngửa trên ghế sô pha, đôi chân đẫy đà được tất chân màu da bao bọc. Một bàn chân trần rũ xuống trước sàn nhà, chân còn lại thì đặt trên ghế sô pha.

Lục Bình đến gần.

Ánh mắt hơi dừng lại tại ngón út chui ra khỏi tất chân của Hạ Mẫn Đan, dáng vẻ tròn tròn, có chút đáng yêu.

"Không thể ngủ như vậy được, sẽ bị cảm lạnh." Lục Bình nói một tiếng.

Anh cúi xuống bế Hạ Mẫn Đan theo kiểu công chúa, thật nặng, đoán chừng khoảng 65kg, chị Mẫn Đan cao khoảng 1m68, cân nặng này không hề có cảm giác béo, mà có cảm giác có thịt.

Cửa phòng ngủ khép hờ.

Lục Bình vừa thả Hạ Mẫn Đan xuống giường, chị Mẫn Đan trong cơn say rượu lẩm bẩm miệng, hai cánh tay đột nhiên ôm cổ Lục Bình, kéo thân thể anh về phía trước…

Lục Bình lảo đảo, ngã xuống trước mặt Hạ Mẫn Đan. Anh cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt, cảm nhận được sự mãnh liệt trước ngực. Chị Mẫn Đan nổi tiếng với vốn liếng hùng hậu, nếu dùng một nhân vật anime để đại biểu thì đó chính là Tsunade.

Trong khoảnh khắc, nhiệt độ nóng bỏng trong thân thể bùng phát, trong mắt Lục Bình như dấy lên điều gì đó.

Cổ vẫn bị hai tay ôm lấy, hơi thở xen lẫn mùi rượu phả vào mặt.

Trong không gian mờ mịt, Lục Bình nhìn chăm chú chị Mẫn Đan ở cự ly gần, tóc ngắn ngang tai gọn gàng, gương mặt trắng nõn bị nhuộm một tầng đỏ ửng vì say rượu… Cô không phải là kiểu vừa nhìn liền cảm thấy kinh diễm, mà như trái cây chín muồi, tản ra mùi rượu mê người.

Lục Bình cảm nhận thân thể của mình.

Anh đưa tay dùng sức gỡ tay đối phương ra, sau đó liền ngồi dậy, đắp chăn cho chị Mẫn Đan và nhét các góc chăn vào. Lúc chuẩn bị rời đi, anh trông thấy cửa sổ ban công vẫn còn đang mở liền rảo bước đi tới, đứng ở bên cửa sổ. Ánh mắt nhìn về phía dưới lầu, sau khi không thấy có gì khác thường, anh mới kéo cửa sổ lên chỉ để lại một khe hở.

Lục Bình không phải người tốt, nhưng mà không đến mức dựa vào say rượu để làm chuyện gì đó.

⚝ ✽ ⚝

Đi ra khỏi phòng ngủ chính.

Lục Bình đứng ở trước phòng ngủ của mình, tay vừa chạm tới chốt cửa chợt dừng lại. Anh lấy điện thoại di động ra, muốn mở đèn pin. Phía trên màn hình tản ra ánh sáng lạnh lẽo, lúc này, một loạt tin nhắn đập vào trong mắt Lục Bình.

[ Đến nhà chưa? Đáng yêu. Jpg, đáng yêu. Jpg, đáng yêu. jpg]

[ Chọt một cái.

jpg]

[ A! Đã lâu lắm rồi, còn chưa về tới nhà sao? ]

[ Anh Bình! Sao lại không rep tin nhắn, không thấy sao? Ủy khuất. jpg, ủy khuất. jpg, ủy khuất. jpg]

[ Quay cuồng trên giường. jpg]

[ Anh Bình, không xảy ra chuyện gì đó chứ? Nhìn thấy tin nhắn thì nhất định phải nhắn lại cho em đó! ]

[Anh Bình, em có chút lo lắng, tim đập rất nhanh! ]

Lục Bình lần lượt đọc từng tin nhắn.

Anh đối chiếu tin nhắn với thời gian, nhớ lại một màn sinh tử vừa rồi. Trên gương mặt anh lộ ra chút nụ cười ấm áp, chỉ cảm thấy trong lòng có chút xao động. Thì ra, tại thời điểm anh gặp chuyện nguy hiểm nhất còn có người không ngừng quan tâm tới anh. Trùng hợp nhất chính là, tính toán thời gian, lúc Trương Oánh Oánh gửi tin nhắn nói tim mình đập nhanh hẳn chính là lúc Tống Tử Văn đến gần anh, cách anh khoảng hai bước.

Lục Bình liếm môi một cái, trong lòng có một loại kích động khác, muốn lập tức nhắn lại cho Trương Oánh Oánh.

Anh hít một hơi thật sâu, nhếch nhếch miệng. Mở đèn pin ra, xác nhận vị trí khóa với cả sợi tóc ở dọc cửa vẫn còn, lúc này mới yên tâm mở cửa ra và bước vào phòng ngủ.

Khi ánh đèn dịu dàng xua tan tất cả bóng tối.

Lục Bình nhìn thấy tất cả mọi thứ quen thuộc trước mắt, lòng liền cảm thấy thoải mái, tay chống mép giường rồi ngồi xuống, sau đó nằm ngửa ra sau. Anh nhìn lên trần nhà, cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực, anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác ‘sống sót’ một cách trực quan như vậy.

Mấy phút sau.

Lục Bình xoay mình, cầm lấy điện thoại di động, nhắn tin trả lời cho Trương Oánh Oánh.

[ Tôi đến nhà rồi. ]

Tin nhắn vừa được gửi.

Gần như là đồng thời, từng tin nhắn xuất hiện:

[! ]

Ngay sau đó, một cuộc gọi video được gọi tới.

Lục Bình nhìn đến avatar đáng yêu của Trương Oánh Oánh, lộ ra nụ cười, dùng cùi chỏ chống giường, sửa lại quần áo một chút, lập tức ấn nghe.

Lúc này đã là bốn giờ sáng, Lục Bình không ngờ tới Trương Oánh Oánh còn có thể lập tức nhắn lại, chắc là cô đã ôm lấy điện thoại di động và canh giữ ở trước màn hình từ lúc anh rời đi.

Màn hình sáng lên.

Một gương mặt trẻ tuổi và bình thường hơn Lý Ngọc Trân, thư kí Hạ Đình, hoặc là Tổng giám đốc Lâm Thu Nguyệt rất nhiều xuất hiện ở trước mắt.

Thế nhưng trên gương mặt đỏ bừng kia, trong đôi mắt sáng ngời kia lại lộ ra sự lo lắng không hề che giấu… Tất cả những điều này rốt cuộc cũng khiến cho tim Lục Bình đập thình thịch!

Sau khi đối mặt với cái chết, quả nhiên nội tâm của con người vô cùng nhạy cảm, là thời điểm dễ dàng xao động nhất.