Chương 124 - Thương Nhân Tình Báo Trung Hải Chú Ý Tới Lục Bình!
Trong màn hình, Trương Oánh Oánh đang mặc một bộ quần áo ngủ, đèn trong phòng đã tắt, cô cuộn mình ở trong chăn, gò má được điện thoại di động chiếu sáng.
"Anh Bình!"
"Anh không gặp phải chuyện gì đó chứ?"
Trương Oánh Oánh quan tâm nói.
"Không có!"
"Ha ha… Nhắc tới đúng là có chút xui xẻo. Tôi đang dùng điện thoại di động để gọi xe, sau đó điện thoại bỗng nhiên hết pin tắt nguồn, cuối cùng không đợi được xe, tôi đành đi dọc theo con đường tìm một cửa hàng tiện lợi…"
Lục Bình cười ha hả, gãi gãi đầu.
Tố chất tâm lý hiện tại của anh vừa trải qua một cuộc huấn luyện cực hạn, chút chiến trận này chẳng là gì với anh cả.
"Thì ra là như vậy!"
Trương Oánh Oánh như trút được gánh nặng, có trời mới biết, trong khoảng thời gian lúc nãy trong đầu cô đã bổ não ra biết bao nhiêu câu chuyện.
Thời gian đã quá muộn rồi.
Hai người nói vài câu liền cúp điện thoại.
Lục Bình thuận tay nhét điện thoại di động vào trên giường, mang dép đi về phía phòng vệ sinh và tắm rửa. Anh không sắp xếp lại tình báo, cũng không hoàn thành nhiệm vụ luyện tập của ngày hôm nay. Anh thực sự quá mệt mỏi, bất kể là thân thể hay là tinh thần đều rất mệt, vừa nằm ở trên giường đã ngủ như chết.
⚝ ✽ ⚝
Bên ngoài.
Trong màn đêm tối tăm, dưới ánh đèn neon rực rỡ, dòng nước ngầm càng ngày càng mãnh liệt.
Chuyện xảy ra ở trong tòa nhà Xuyên Hòa đang bị các bên điều tra thông qua các phương thức khác nhau. Tin tức con trai út Triệu gia, Triệu Bỉnh Lương chặn đường đoàn xe của Lý Ngọc Trân sau đó liền bị chấn nhiếp rời đi càng được rất nhiều người chú ý.
Trung Hải, tại Izakaty cách tòa nhà Xuyên Hòa không xa, kinh doanh đến tận sáng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác ngoài, quàng khăn màu xám đi vào bên trong cửa hàng. Ánh mắt của anh ta nhìn qua cửa hàng một chút.
"Lão Trần, ở đây!"
Trong góc cửa hàng, một người đàn ông mập mạp và một người đàn ông thấp bé ngồi cạnh nhau, bọn họ trông thấy người đàn ông trung niên đi vào thì vẫy tay gọi.
Ba người đều rất bình thường, giống như là những người đi làm công bình thường.
Bọn họ ngồi đối diện nhau.
Chờ nhân viên phục vụ bưng rượu và một chút đồ ăn lên, bọn họ mới mỉm cười trò chuyện:
"Xuyên Hòa tối nay thật đúng là đủ náo nhiệt."
"Ai nói không đâu. Mấy khách hàng của tôi đều đang hỏi tôi có tin tức cụ thể về chuyện trong căn phòng kia hay không, có mp3 và video là tốt nhất.
Nếu như tôi mà có được một chút tin tức thì có thể kiếm bộn rồi! Đáng tiếc, tôi nào có thể biết được! Nghe nói người ở trong căn phòng làm việc kia đều là người mà Lý đại tiểu thư Lý Ngọc Trân mang theo từ Yến Kinh."
"Hai người có con đường nào khác không?"
Ba người bọn họ cũng không cố ý hạ thấp giọng hoặc là hết nhìn đông rồi tới nhìn tây.
Nhìn từ bên ngoài, bọn họ đang ôm nhau cười nói, nhìn như đang trò chuyện về phụ huynh, trò chuyện về những khoảng thời gian vui vẻ lúc còn đi học. Bọn họ thỉnh thoảng sẽ nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm một chút.
Sau một lần cụng ly.
Người đàn ông trung niên có vóc dáng thấp bé đặt ly rượu xuống, trên mặt nụ cười không thay đổi, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh hơn chút. Thấy cử chỉ này của anh ta, hai người còn lại còn lại cũng lập tức trở nên nghiêm túc.
"Tôi phát hiện một chút vết tích."
"Có lẽ có đồng nghiệp của chúng ta ở bên ngoài xông vào Trung Hải rồi."
Người đàn ông trung niên vóc dáng thấp bé trầm giọng nói.
Hai người còn lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, người đàn ông trung niên được gọi là lão Trần đáp lời:
"Lão Tằng, anh quá cẩn thận rồi. Một đô thị lớn như Trung Hải thu hút đồng nghiệp mới tới cũng không có gì là kỳ lạ cả."
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
"Đều là dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm thôi…"
Người đàn ông trung niên mập mạp híp mắt lại, tựa như cười mà không phải cười nói.
"Lần này không giống."
"Rất thần bí, không tra được manh mối nào, không biết là từ đâu đến. Hơn nữa, tôi thấy mục tiêu thứ nhất của đối phương chính là Lý Ngọc Trân, dã tâm lớn rất." người đàn ông trung niên có vóc dáng thấp bé nói.
Còn chưa dứt lời, anh ta liền giống như là trở mặt đột nhiên cười lên, đưa tay cầm một xiên thịt lên:
"Đương nhiên rồi! Tôi chỉ là nói một chút… Các người không thèm để ý thì tôi cũng không quan tâm! Ăn ăn ăn, hương vị thịt nướng ở đây rất chính tông…"
Đúng như Lý lão gia tử nói:
"Mấy năm trước, tôi đã từng tọa trấn chiến khu, đám gián điệp của tôi đã từng tiếp xúc với vô số thám tử và thương nhân tình báo. Thành thật mà nói, tôi không thích cái vòng kia của các người cho lắm, quả thực quá nguy hiểm, vì lợi ích mà có thể làm bất cứ chuyện gì."
Thương nhân tình báo có lịch sử lâu đời, từ xưa tới nay, trong tất cả sự kiện lớn của nền văn minh lịch sử nhân loại đều có thể nhìn thấy thân ảnh của bọn họ.
Bọn họ theo đuổi lợi ích!
Bọn họ cá lớn nuốt cá bé!
Bọn họ làm cái nghề cổ xưa nhất cũng như là nguy hiểm nhất thế giới này!