← Quay lại trang sách

Chương 173 - Bố Trí Của Lý Lão Gia Tử!

Chị Mẫn Đan hôm nay thật giống như có cái gì đó không đúng, tâm tình có chút không ổn, hưng phấn và sa sút xen lẫn, dường như còn muốn phát tiết.

Gương mặt bị nhiễm một tầng đỏ ửng.

"A Bình."

Cô lấy một lon bia ra từ trong tủ lạnh, một tay [ phốc xuy ——] mở nắp, sau đó gạt bỏ đôi dép dưới chân, nằm ở trên ghế sô pha.

Chị Mẫn Đan lên tiếng gọi, đôi mắt đẹp lưu chuyển.

Cô nhìn về phía Lục Bình đang ngồi ở một bên, đôi môi đỏ khẽ hé, hỏi: "Định lúc nào về quê ăn tết?"

"Không trở về, chị Mẫn Đan thì sao?"

"Ngày mai sẽ về."

Lục Bình chú ý tới cảm xúc của người bạn cùng phòng này có chút thay đổi.

Trước ngực chị Mẫn Đan phập phồng, miệng nhỏ thở ra hơi nóng. Cô giống như có một chút nóng ran, gãi gãi thắt lưng, kéo kéo cổ váy ngủ, vặn vặn cần cổ thon dài.

Dưới làn váy, hai chân chụm lại… Đôi chân gợi cảm của cô chậm rãi cong lên, chậm rãi hướng về phía Lục Bình.

Trong căn nhà thuê chung chật hẹp.

Phòng khách.

Bầu không khí giống như đông lại.

Chị Mẫn Đan giống như cũng trở nên khẩn trương, đôi mắt như có thể tràn ra nước nhìn chằm chằm về phía TV, tay phải nắm chặt lon bia bất tri bất giác dùng sức, lon bia bị bóp méo. Cô dường như đã phải chịu áp lực cực lớn, hiện tại chỉ muốn phát tiết ra ngoài…

Bàn chân khoác lên trước người Lục Bình…

Lục Bình cúi đầu liếc nhìn, chỉ nhìn thấy những ngón chân tròn trịa như ngọc kia gắt gao khép lại, còn đang nhẹ nhàng run rẩy. Bàn chân cứ như vậy mà áp xuống phía dưới…

Từ sau khi đổi mới phần tình báo thứ nhất từ trong giá sách, Lục Bình đã dần xé mở giá trị quan và thế giới quan của mình.

Lục Bình nhìn về phía chị Mẫn Đan.

Dưới ánh đèn lờ mờ, người phụ nữ ở độ tuổi 30 là thành thục nhất, Lục Bình thò tay ra, nắm bàn chân của đối phương vào trong lòng bàn tay.

⚝ ✽ ⚝

Sau một hồi, phòng ngủ chính, chị Mẫn Đan lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy những khó chịu tích tụ ở trong lòng đã được quét sạch. Lý trí lại bắt đầu làm chủ đại não, cô còn nằm ở trong ngực Lục Bình, gò má chợt đỏ bừng, lông mi dài khẽ rung. Một lát sau, chị Mẫn Đan liền giả bộ thành dáng vẻ trấn định, đầu ngón tay thon dài của cô gõ nhẹ ở trước ngực Lục Bình giống như tinh linh.

Sau đó, cô lười biếng duỗi lưng một cái.

"Không tệ."

"Chị rất hài lòng."

Chị Mẫn Đan nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Bình, trong mắt ánh lên một tia hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng làm ra dáng vẻ thành thục, nói: "Yên tâm đi, chị cũng không cần cậu phụ trách đâu."

"Nhưng mà, tiểu tử ngươi đúng là không nhìn ra nha! Ngày thường đều vô cùng thành thật, nhưng nếu như dâng thịt đến tận miệng thì đúng là dám ăn nha!"

Chị Mẫn Đan vỗ về phía Lục Bình, trêu chọc nói.

Lục Bình gãi đầu một cái cười hắc hắc, anh thở ra một hơi, chỉ cảm thấy áp lực sau khi phát hiện Đinh Thanh bái phỏng Ngô gia cũng đã tiêu tán đi rất nhiều.

"Được rồi!"

"Còn không mau cút đi, lại muốn thêm một lần nữa hay sao?"

Trên giường, chị Mẫn Đan duỗi chân đạp đạp Lục Bình, vừa đạp vừa mắng. Cô nhìn Lục Bình rời khỏi phòng ngủ của mình. Chờ sau khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại một mình mình, Hạ Mẫn Đan mới gõ gõ đầu của mình. Đừng nhìn cô luôn tỏ ra dáng vẻ ngự tỷ ở trước mặt Lục Bình, nhưng cô thực ra lại là một người tương đối bảo thủ.

"A!"

"Thực sự là… điên rồi!"

Hạ Mẫn Đan nắm lấy tóc, mái tóc dài rối bù ngổn ngang.

Qua thật lâu sau, cô giống như là nhớ ra cái gì đó, lập tức xoay người tìm kiếm điện thoại di động. Trong phòng không tìm thấy, cô lập tức thay quần áo, cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa phòng ra, thò đầu ra. Sau khi nhìn thấy Lục Bình không ở phòng khách thì mới thả lỏng hơn một chút. Cô nhón chân lên, không tiếng động đi đến trước ghế sô pha, sau đó bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của mình.

Sau đó mở app mua hàng lên, mua một hộp tránh thai.

⚝ ✽ ⚝

Trong phòng ngủ.

Lục Bình ngồi ở trước bàn sách, anh đặt các thông tin tình báo song song với nhau. Ánh mắt nghiêm túc lướt qua chiếc túi đựng tài liệu màu nâu… Anh giống như là nhớ ra cái gì đó.

"Yến Kinh, Lý gia."

"Lĩnh Nam, Tống gia."

"Còn có tình báo với về Triệu Chính Khiếu, liên quan tới danh gia vọng tộc Trung Hải, Cao gia."

Mí mắt của Lục Bình khẽ run.

Lúc mới bắt đầu, anh thông qua việc tình báo đổi mới, suy đoán ra cơ chế đổi mới là có thể giải quyết vấn đề hoặc là nguy cơ của bản thân. Mà bây giờ nhìn lại thì khả năng không chỉ là như thế. Chỉ những thông tin trước mắt thôi đã liên quan tới ba gia tộc quyền quý nhất của ba khu vực Triệu Quốc.

"Luôn cảm thấy phía sau thế lực tam phương này có một mối liên hệ không thể tách rời."

Trái tim đập kịch liệt.

Lục Bình nhanh chóng mở tình báo về Lý Ngọc Trân, Triệu Chính Tiếu, và Cao gia ra, cố gắng tìm kiếm bằng chứng… Nhưng mà cấp bậc của tình báo còn chưa đủ, nhưng đọc những hàng chữ kia, Lục Bình luôn cảm thấy sợ hết hồn hết vía.

"Nếu như suy đoán của mình là thật."

"Bàn tay lớn kia đã sớm bố trí tất cả, hiện tại, tất cả những người xuất hiện ở trong ván cờ này… có khả năng đều là quân cờ!"

Suy đoán như vậy xuất hiện.

Lục Bình kinh sợ, cảm thấy tay chân tê dại. Anh liếm môi một cái, không ngừng hít thở sâu.

Đã chìm vào trong đó rồi, muốn rút ra cũng đã chậm.

Hơn nữa, mọi thứ còn không chân thực chút nào.

Lục Bình ngồi một lúc rồi đứng lên, đẩy ghế vào dưới bàn, sau khi duỗi cơ và làm nóng người thì bắt đầu tập luyện. Nhưng mà có thể là vì vừa rồi quá mệt mỏi, mới chỉ tập luyện được một nửa ngày thường, Lục Bình đã có chút thở hổn hển.

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau.

Chuông báo thức reo lên sau khi trời sáng như bao ngày.

Lục Bình đưa tay nhấn tắt rồi tiếp tục ngủ, cho đến chín giờ, Trương Oánh Oánh gọi điện thoại tới mới tỉnh dậy.

"Anh Bình!"

"Anh Bình!"

"Hì hì…"

Sau khi bước ra khỏi tàu điện ngầm, Lục Bình trông thấy cô bạn gái Trương Oánh Oánh đội một cái mũ màu trắng đang vẫy tay từ xa. Cô vừa động đậy, quả cầu nhung ở trên đỉnh mũ cũng lập tức lay động theo.

Chờ Lục Bình đến gần, Trương Oánh Oánh thật giống như mới phản ứng lại. Gương mặt cô đỏ bừng, cả người trông có chút ngượng ngùng và xấu hổ.

Nhắc tới thì đây là buổi hẹn hò đầu tiên từ sau khi hai người xác định quan hệ!

"Không tệ."

"Rất đáng yêu!"

Lục Bình vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Trương Oánh Oánh, thuận thế nắm lấy tay cô gái, ôn hòa nói.

Hai người đi một quãng đường dài, Trương Oánh Oánh cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái khó xử và mất tự nhiên này.

"Anh Bình! Kế hoạch hôm nay chính là chọn mua đồ tết giúp anh! Bao gồm câu đối trước cửa, chữ Phúc trong nhà… còn có trái cây, đồ ăn vặt, thực phẩm đóng hộp…" Trương Oánh Oánh lấy một quyển sổ nhỏ ra từ trong túi xách, nghiêm túc nói.

Buổi chiều hôm đó, thị trường chứng khoán báo cáo cuối ngày.

Hơn 1/3 số cố phiếu giảm xuống tới dưới mức giới hạn.

⚝ ✽ ⚝

Ngày 29, chạng vạng tối.

Lục Bình một thân một mình ngồi ở trong căn nhà thuê chung được dán đầy câu đối tết và chữ Phúc. Anh không đồng ý với lời mời của Trương Oánh Oánh, cho dù dựa theo logic quần thể thì anh cũng không muốn tiếp xúc với cha mẹ của bạn gái vào lúc này.

"Bắt đầu thôi." Lục Bình thấp giọng tự nói.

Mấy ngày nay, anh đã xem đi xem lại tình báo về Hồng Lâu và Ngô gia. Nếu như lại tiếp tục trì hoãn thì chỉ sẽ xuất hiện càng nhiều biến số hơn mà thôi. Dù sao tình báo trong giá sách chỉ phụ trách đổi mới, không phụ trách cập nhật thông tin.

Anh gọi đến một dãy số.

"A lô…"

Điện thoại được kết nối.

Con ngươi Lục Bình ngưng lại, ôn hòa đáp: "Là Ngô Thì Chương, Ngô gia đúng không."

Trung Hải, tòa Hồng Lâu nổi bật dưới ánh đèn.

"Ngài là?" Người đàn ông trung niên giơ tay lên.

Trong phòng thoáng chốc an tĩnh lại, ông liếc nhìn dãy số rồi cười nói.

Trong căn nhà thuê chung.

Phòng khách.

Tay Lục Bình nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía chữ Phúc được dán lên cửa kính nhà bếp cách đó không xa. Hình ảnh tương ứng lóe lên, chính là gương mặt tươi cười của Trương Oánh Oánh.

Đúng lúc này, giọng nói của Ngô gia vang lên ở bên tai, rất có từ tính, giọng điệu hơi âm u.

Ánh mắt anh ngưng lại.

Câu trò chuyện đầu tiên sau khi điện thoại được kết nối thậm chí có khả năng quyết định hướng cờ tiếp theo giữa hai người. Phải nói ngắn gọn nhưng phải cho thấy được lực chấn nhiếp.

"Ngô gia." Lục Bình gọi một tiếng.

Anh khống chế tốc độ nói và âm điệu, dừng lại một lát, sau đó hơi nâng cao giọng: "Đi lên nữa, nếu không sẽ quá giới hạn."

Bắt đầu từ tình báo của Lý Ngọc Trân, từng tình báo mới được đổi mới liên tục. Lục Bình đọc đi đọc lại, cho dù tình báo đã đổi mới thì anh cũng sẽ thường xuyên xem lại tình báo cũ.

Càng đọc càng có thể đưa ra một kết luận.

Đó chính là, mỗi một cấp bậc đều tồn tại một giới hạn vô hình! Nếu như vượt qua thành lũy này thì kết quả sẽ không được dễ coi chút nào. Một là phải chia sẻ hơn nửa lợi ích với người ở tầng trên để đổi lấy sự sinh tồn; hoặc trực tiếp bị thu hoạch và biến mất. Người có thể đột phá thành lũy, gọi là Tề Thiên Đại Thánh cũng không quá đáng.

Đàm tiếu hữu hồng nho, vãng lai vô bạch đinh(*).

(*trích bài thơ Lậu Thất Minh- Lưu Vũ Tích)

Hồng Lâu.

Nụ cười trên gương mặt người đàn ông trung niên nhận điện thoại không hề biến mất. Ông ta bảo các phú thương và các quyền quý tiếp tục vui đùa, sau đó đứng dậy đi đến ban công hình bán nguyệt cổ điển ở bên cạnh. Ông đứng ở trước ban công, bàn tay bắt lấy tay vịn bằng ngọc:

"Tiên sinh nói đùa, Ngô mỗ chỉ là đang kết giao bạn bè mà thôi, người trong giới đều cho chút mặt mũi." Ngô gia cười nói.

Tròng mắt ông trắng đen rõ ràng, nhìn khu vườn trước mặt không chớp mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Hiện tại Hồng Lâu đang như mặt trời ban trưa, nhưng cụ thể là nắm giữ bao nhiêu năng lượng, phát triển đến mức độ nào thì chỉ có mình ông rõ ràng. Ông cũng hiểu rõ, mình đang chạm vào đường dây màu đỏ vắt ngang trên đỉnh đầu kia.

Lục Bình nghe điện thoại, không có trực tiếp trả lời.

Chỉ trong chốc lát, trong giọng nói cũng tràn ra chút ý cười:

"Ngô gia đúng là người thích kết giao."

"Đúng lúc, chúng ta cũng có thể kết giao một chút."

Anh tiếp tục nói mấy câu.

"Để tôi kiểm tra Ngô gia một chút."

"Hiện tại là 5 giờ 45 phút theo giờ Yến Kinh. Nếu như Ngô gia có thể tìm được tôi trước 6 giờ, ngoài ra còn phải dừng xe ở trước mặt tôi thì coi như là thông qua."

Lục Bình liếc nhìn thời gian, thu lại nụ cười trong giọng nói, chầm chậm nói ra.

Lục Bình nói xong liền cúp điện thoại.

Trước ghế sô pha, anh nắm chặt điện thoại ở trong lòng bàn tay. Lục Bình hít thở sâu một hơi, nhịp tim tăng tốc, sống lưng tràn đầy mồ hôi. Thông qua tình báo, Lục Bình biết rõ mười lăm phút này là thời gian cực hạn mà thủ hạ của Ngô Thì Chương có thể thông qua định vị điện thoại để tìm ra mình, cũng có thể điều động xe tới vị trí phụ cận trong khoảng thời gian ngắn nhất.

"Cũng không tệ lắm."

"Toàn bộ đều đang đi theo tiết tấu của mình."

Trong phòng rất an tĩnh.

Lục Bình cởi giày ra, chân giẫm trên ghế sô pha. Anh ôm lấy hai chân, chôn đầu vào giữa bắp đùi. Đây là biện pháp mà Lục Bình mới nghĩ ra trong khoảng thời gian gần đây. Trước lúc chính thức khẩn trương và sợ hãi sẽ phóng thích toàn bộ tâm trạng kích động ra ngoài.

[ Ong ong ——]

[ Anh Bình! Anh Bình! Anh thật sự không muốn tới nhà của em sao? Ba và mẹ em đều vô cùng hoan nghênh anh tới chơi! ]

[ Anh nhìn em gói sủi cảo này! Hì hì! Sủi cảo. jpg sủi cảo. jpg]

[ Anh Bình, em rất nhớ anh. ]

Màn hình sáng lên.

Tin nhắn không ngừng nhảy lên.

⚝ ✽ ⚝

"Tôi biết rồi."

"Tôi sẽ trực tiếp phái xe qua vị trí gần đó."

Ngô gia cúp điện thoại, trầm giọng nói.

Lúc ông xoay người lại, gương mặt lập tức bị nụ cười nhiệt tình thay thế.

Trước sảnh tiệc rượu, mỹ nữ, rượu ngon và khách mời Hồng Lâu như mây. Ông đi đến chính giữa, giơ ly rượu lên:

"Các vị!"

"Các vị!"

"Ngô mỗ nhận được điện thoại của một người bạn, muốn đi xử lý một chút. Tôi kính mọi người ly rượu này, hy vọng các vị chớ nên trách tội!"

Ngô gia lớn tiếng nó, sau đó ngửa đầu uống sạch sẽ.

Sảnh tiệc rượu.

Tất cả nhân vật có mặt mũi tại Trung Hải, danh viện mặc lễ phục tráng lệ, các nữ minh tinh đều nhộn nhịp vỗ tay.

Ngô gia dốc ngược chén rượu, không ngừng đáp lời với một số khách mời, sau đó cười đi ra khỏi gian phòng. Ra khỏi phòng khách, một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo quản gia đuôi én khom người, cô gái lui lại phía sau nửa bước, nói nhanh:

"Ngô gia."

"Chủ nhân cuộc điện thoại vừa nãy tên là Lục Bình, một nhân viên bình thường của văn hóa Ngô Minh…"

"Tòa nhà Xuyên Hòa?"

Bước chân của Ngô gia tất nhanh, quản gia trẻ tuổi gần như là phải chạy chậm mới có thể đuổi theo. Ông chợt dừng lại, giọng nói có chút cao.

"Ừm."

Ngô gia nghe vậy thì ánh mắt thâm thúy hơi lấp lóe.

⚝ ✽ ⚝

17 giờ 55 phút.

17 giờ 56 phút.

17 giờ 58 phút.

Lục Bình cầm điện thoại di động, nhìn chăm chú vào số phút hiển thị.

Tiếng [ Ong ong ——] vang lên một lần nữa, tiếng điện thoại của Ngô gia xuất hiện ở trong màn ảnh.

"Không kém một giây."

Sau khi nhận điện thoại, giọng nói Lục Bình mang theo ý cười, vang lên ở bên tai Ngô gia.

Vẻ mặt Ngô Thì Chương đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Không quan tâm đến phản ứng của người ở đầu bên kia điện thoại, Lục Bình đứng lên, cầm lấy áo khoác màu đen trên giá lên, quàng thêm chiếc khăn lông, hai tay cắm ở trong túi, rảo bước đi ra khỏi nhà.

Thân phận nhân viên bình thường bề ngoài của anh cho dù có làm như thế nào đều không thể giấu được.

Lục Bình dứt khoát không che giấu nữa. Thứ anh muốn giấu chính là thân phận thương nhân tình báo hư vô mờ mịt của mình. Chỉ cần đám hổ báo kia không tìm ra được thông tin quan trọng nhất về anh thì bọn họ sẽ luôn giữ sự kiêng kị và lầm tưởng đối với mình.

Trước tòa dân cư có một chiếc xe con bình thường màu đen.

Lúc bình cười rồi ngồi vào trong xe.

Đêm hai mươi chín tết, tòa đô thị Trung Hải cao cấp này dường như trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều. Lục Bình dựa vào lưng ghế, tay chống cằm, ánh mắt nhìn về phía thành phố đang không ngừng lướt qua bên ngoài cửa xe.

"Còn khoảng hai giờ nữa là đến lễ hội liên hoan mừng năm mới." Lục Bình đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

⚝ ✽ ⚝

Trung Hải, trong căn nhà có view nhìn ra sông Phổ.

Lý Anh bật hết tất cả ánh đèn trong nhà. Cô cũng không về quê ăn tết. Hoặc có lẽ là, cô không dám trở về nhà. Cô rất sợ vị Lục tiên sinh thần bí kia sẽ gọi điện thoại cho cô để giải quyết nhu cầu trong lúc đang cô trở về quê.

Thật không dễ mới có thể nắm giữ được những thứ này.

Lý Anh không dám mạo hiểm một chút nào.

Lý Anh đặt một bàn lớn đồ ăn của một nhà hàng mà trước đây cô không dám ăn.

Lý Anh chỉ ăn một chút liền cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị. Tâm trạng cô dường như có chút sa sút, ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng xa hoa đến mức đã từng không dám tưởng tượng này…

Cô đi chân trần ra ngoài ban công, nơi đây có thể nhìn thấy đường chân trời xán lạn nhất của Trung Hải.

Gò má Lý Anh đỏ bừng, cô nhón chân lên, giang rộng hai tay, giống như là đang ôm lấy tòa đô thị lớn này.

"Tiên sinh quên mất căn nhà này rồi sao?" Cô thì thầm tự nói.

Tây thành, Hồng Lâu.

Xe con màu đen dừng ở trước tòa nhà cổ điển.

Ngô gia và quản gia đã chờ sẵn từ trước, chờ xe dừng hẳn, đối phương nở nụ cười tiến đến, nhiệt tình mở cửa xe cho Lục Bình.

Lục Bình ngồi ở trong xe.

Anh nhìn qua cửa sổ xe, lần đầu tiên đánh giá người đàn ông trung niên này ở khoảng cách gần như vậy.

Dáng người cao lớn, tóc được chải ngược ra sau, âu phục màu đen, trên gương mặt là nụ cười nhiệt tình sáng lạng. Anh không có tiếp tục nhìn nữa, lúc này cửa xe đã bị kéo ra.

Lục Bình hít một hơi thật sâu.

Cửa xe hoàn toàn bị kéo ra.

Hồng Lâu cổ điển.

Cửa gỗ cao to tráng lệ được trang trí công phu, thảm đỏ kéo dài từ trước xe vào tận trong tòa nhà. Ngô gia 62 tuổi, vóc dáng cường tráng, tóc vuốt ngược, một tay để ở trước người, một tay làm ra tư thế mời.

Lục Bình nhìn chăm chú vào một màn này. Tất cả mọi thứ dường như hoàn toàn xa lạ đối với anh, trong nháy mắt, anh chỉ muốn trốn khỏi nơi đây.

"Lục tiên sinh chắc là còn chưa ăn cơm đúng không?"

"Đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện!"

Trên mặt Ngô gia là nụ cười nhiệt tình, ông quan sát thanh niên trong lúc giơ tay nhấc chân đều hết sức bình thường trước mặt, trong lòng lại không có chút xem thường nào. Người như vậy chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, là thật sự bình thường, là một nhân viên phổ thông giống như trong tài liệu điều tra được; thứ hai, là thực sự thần bí, đã phản phác quy chân, khắc sâu sự phổ thông vào trong xương tủy để che giấu thân phận một cách sâu hơn.

Người có thể xuất hiện ở trước mặt ông hiển nhiên là không nên phổ thông.

"Ngô gia khách sáo rồi."

Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, giọng nói không mặn không nhạt, không nhiệt tình nhưng cũng không có từ chối ý tốt của đối phương.

Cũng không phải là anh không muốn thể hiện cảm xúc một cách có tầng thứ, mà thật sự là anh không làm được, cố hết khả năng giảm bớt cảm xúc dư thừa đã là mức độ lớn nhất mà anh có thể làm được.

"Lục tiên sinh."

"Xin mời!"

Ngô gia cao giọng nói.

Lục Bình và Ngô gia sánh vai, đám quản gia và người giúp việc thì đi theo phía sau. Phía sau cánh cửa của Hồng Lâu, đèn chùm pha lê rực rỡ buông xuống, đối diện là bức tranh sơn dầu lớn, bên trái bên phải bức tranh là những cầu thang xoắn ốc.

Đứng ở sảnh lớn của Hồng Lâu.

Lục Bình dừng chân, ngẩng đầu lên quan sát tất cả mọi thứ trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy chấn động vì cảnh tượng xa hoa đến mức tận cùng này. Anh không dám thể hiện những cảm xúc chân thật nhất của mình, chỉ có thể lộ ra chút thán phục và thường thức giống như là vặn chút nước ra từ trong vòi. Ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng lộ ra sự tán thưởng…

"Đến rồi! Lục tiên sinh, tôi dẫn ngài đi thăm quan một chút, đây đều là những bảo vật mà tôi cất giấu!" Ngô gia nhiệt tình nói.

Sau đó, ông bước nhanh mấy bước, bước qua cầu thang xoắn ốc. Trước hành lang là vô số bức tranh sơn dầu quý giá, có không ít bức đều đến từ các bậc thầy họa sĩ. Ngô gia giới thiệu, Lục Bình lắng nghe. Anh nào có hiểu được kỹ xảo và nét vẽ của những bức tranh sơn dầu này, chỉ khi thì gật đầu, khi thì đáp lại mấy lời.

"Lục tiên sinh, nhìn bức tranh nào đi."

Ngô gia dẫn Lục Bình đi về phía một góc không thu hút ở cuối hành lang, đứng trước một bức tranh bình thường thậm chí là quái dị, cười nói.

"Thì ra nó ở trong tay Ngô gia." Lục Bình thưởng thức bức tranh, không đợi người kia giới thiệu đã ôn hòa lên tiếng.

"Hai năm trước, tại hội triển lãm nghệ thuật và đấu giá Sothebys ở châu u, bức « Băng nổi, Benegu » đã được một nhà sưu tập châu Á mua với giá 23.37 triệu USD."

Lục Bình nói một chút về lai lịch của bức tranh này.

Anh đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Ngô Thì Chương. Chuyện này chỉ được lưu truyền trong một cái vòng nhỏ mà thôi. Lục Bình có thể biết rõ, là bởi vì bên trong tình báo có đánh dấu địa vị của bức họa này ở trong lòng đối phương.

Anh cười một tiếng, tiếp tục quan sát bức tranh này, sau đó giải thích một câu:

"Đương nhiên, tôi có thể biết rõ chuyện này là bởi vì người cạnh tranh với ngài tại hội đấu giá kia là một vị tiền bối của chúng tôi."

"Nếu như tiền bối yêu thích thì Lục tiên sinh cứ lấy đi."

Ngô gia cố gắng nhớ lại cảnh tượng năm đó, nhưng quả thực không nhớ rõ. Nghe thấy hai chữ ‘chúng tôi’ liền phóng khoáng nói.

Lục Bình nghe vậy thì khoát tay một cái.

"Tiền bối không thích cưỡng cầu, nếu không năm đó ngài đã không thể mang nó đi được." Anh tùy ý nói.

Nói xong, tim Lục Bình đập rộn lên vài phần. Anh tự like cho mình vì đoạn biểu hiện này. Chính là bởi vì thiếu hụt dũng khí cho nên anh mới cố gắng gia tăng cảm giác tồn tại của quần thể sau lưng mình vào trong lời nói, dùng để thay thế.

Hai người rời khỏi dãy tranh sơn dầu, dừng bước ở trước thang máy.

Đến lúc này, tâm lý khẩn trương của Lục Bình dần dần ổn định lại, trái tim không còn đập dồn dập nữa. Anh có thể cảm nhận được máu nóng giữa tứ chi đang cuồn cuộn chảy xuống, cả người phát nhiệt, trạng thái đạt tới đỉnh phong.

"Lục tiên sinh." Trong lúc chờ thang máy đến, Ngô gia đột nhiên gọi một tiếng.

Lục Bình nở nụ cười, nhìn lại.

"Lúc bắt đầu xác nhận là ngài, tôi còn tưởng rằng tiên sinh đến để hưng sư vấn tội, hiện tại mới miễn cưỡng xác định được chắc không phải là như thế." Ngô gia vẫn duy trì nụ cười trước đó, từ từ nói ra.

Lục Bình nghe vậy, mới đầu còn không hiểu gì, nhưng rất nhanh anh đã bắt được mấy từ mấu chốt: [ xác nhận là ngài ], [ hưng sư vấn tội ].

?

Tại sao phải nói như vậy.

Xác nhận?

Đã sớm biết là mình rồi sao? Đinh Thanh? Là Đinh Thanh nói gì rồi sao?!

Vẻ mặt của Lục Bình không thay đổi.

Nhưng trái tim vừa mới bình phục lại bắt đầu đập kịch liệt.

"Tôi chắc không phải là người chú ý tới tiên sinh sớm nhất."

Ngô gia đối diện với ánh mắt của Lục Bình, cười gật đầu, thấy đối phương dường như cũng không có phản ứng gì, sau đó mới nhìn về phía thang máy. Ông tiếp tục chậm rãi nói ra nội dung khiến cho Lục Bình sợ hết hồn hết vía.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Có ý gì?

Sớm đã có người chú ý tới mình?

Sống lưng Lục Bình lập tức chảy hôi lạnh!

[ Tinh ——]

Thang máy đến.

Đây là một kiểu thang máy cổ điển rất phù hợp với phong cách Hồng Lâu. Lục Bình thậm chí còn không biết cách đi vào trong thang máy. Anh nhìn về phía nữ quản gia mặc áo bành tô, toát ra vẻ phong tình ấn nút thang máy.

"Đương nhiên, tôi vẫn thuộc nhóm người sớm nhất."

"Chuyện Đinh Thanh ngồi lên vị trí người phát ngôn dẫn tới sự thảo luận của một số người, ẩn núp năm năm một chiêu lật ngược thế cục, chém tận giết tuyệt, vô cùng có tính truyền kỳ." Ngô gia tiếp tục cười nói.

"Sau đó là hoạt động khuyến mãi của Xuyên Hòa- Lý Ngọc Trân."

"Hai ngày trước, tôi có mời Đinh tiên sinh qua đây, muốn làm quen với tiên sinh ngài. Tiểu tử kia đúng là vô cùng kín miệng, con chơi cả ‘Thái Cực’ với tôi. Lục tiên sinh hôm nay tới tìm tôi chắc cũng có một phần là vì nguyên nhân này."

Lục Bình nghe đến đó, trái tim luôn treo trên cao lập tức buông xuống một chút.

Anh không có hoài nghi, ít nhất thì nội dung liên quan đến Đinh Thanh chắc là đều chính xác.

Lục Bình cảm thấy có chút may mắn, cũng may anh không tiếp tục trì hoãn nữa. Dựa theo logic, người ta đều đã điều tra đến trên người mình rồi, thân là thương nhân tình báo mà vẫn không có động tác gì thì đó chính là một loại yếu thế.

⚝ ✽ ⚝

Đi ra từ trong thang máy.

Ngô gia hiển nhiên là rất coi trọng Lục Bình, chọn nhà hàng trên tầng bảy, nơi có view đẹp nhất và xa hoa đến cực điểm.

Trong phim ảnh, những bàn tiệc dài thường chỉ xuất hiện trong giới quý tộc châu u cổ. Lục Bình và Ngô gia mỗi người ngồi ở một bên, trước bàn là vô số món ăn…

Bên cạnh hai người đều là hầu gái giúp việc và quản gia đang cung kính chờ đợi.

Lục Bình hít thở sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh.

Anh nhìn chăm chú vào một màn kinh hỉ trước mặt, vừa buông lỏng lại bất an. Nguyên nhân khiến anh hơi buông lỏng chính là anh và Ngô gia ngồi ở đối diện nhau và cách nhau ít nhất 6m. Khoảng cách như vậy có thể giảm bớt sự khẩn trương của anh ở một mức độ nhất định, sẽ không bị nhìn kỹ đến mức dựng tóc gáy.

Mà bất an thì chính là do hoàn cảnh hiện tại.

Anh chỉ là một nhân viên văn phòng xuất thân từ gia đình bình thường, để cho anh ngồi ở trước bàn dài, bên người là nữ giúp việc và quản gia đang bận rộn phục vụ cho mình…

"Hô!"

"Hô!"

"Không có vấn đề gì lớn, cứ giống như trước đây là được, mình không cần tỏ ra quá am hiểu về món tây hay là lễ nghi ăn uống phương Tây gì cả, cứ thản nhiên thể hiện ra một mặt chân thật nhất."

Lục Bình nhìn về phía đối diện bàn dài, dưới ánh đèn hơi mờ tối là một người đàn ông trung niên cao lớn có chút uy nghiêm.

Trong màn đêm.

Tại một ngôi nhà cũ bình thường.

Bên trong nhà đèn đuốc sáng ngời, bố trí rất là vui vẻ. TV trong phòng khách đang chiếu chương trình gala, trước bàn ăn bày đầy thức ăn phong phú. Ba Trương mặc tạp dề còn đang bận rộn trong phòng bếp. Mẹ Trương thì ngồi ở trước ghế sô pha giơ điện thoại di động trò chuyện video với các anh chị em ở xa.

"Gần sang năm mới rồi."

"Anh Bình còn ở nhà một mình."

Trương Oánh Oánh ngồi ở trước bàn ăn, cô cầm điện thoại di động, tâm trạng có chút sa sút, làm sao đều không vui nổi.

"Món ăn cuối cùng!"

"Xong rồi!"

"Oánh Oánh! Oánh Oánh! Mau tới đây bưng thức ăn, chuẩn bị dọn cơm!"

"Cậu nó, cho mọi người xem một chút bên này ăn gì để đón năm mới nè… Oánh Oánh, trò chuyện với cậu của con và ông bà ngoại của con đi!"

"Sao thế? Sao trông Oánh Oánh có vẻ mất hứng thế? Đúng là không có tiền đồ mà, cũng không biết là giống với cha nó, hay là giống với chị nữa! Nhắc tới chuyện này thì hình như còn chưa kịp nói với mọi người, Oánh Oánh nhà chúng ta có người trong lòng rồi! Chuyện này thì không, người yêu nó một mình ở lại Trung Hải đón năm mới, chắc là trong lòng nó có chút khó chịu."

"Mẹ!" Trương Oánh Oánh oán giận một câu.

Trong phòng vui mừng náo nhiệt, tiếng cười truyền đi rất xa.

Một bên khác, Trung Hải, Hồng Lâu.

Trên bàn tiệc dài.

"Tiên sinh, mời…"

Trong lòng Lục Bình thán phục, anh nhìn về phía người giúp việc mặc trang phục hầu gái, nửa quỳ ở bên chân mình, tuổi tác không lớn, tướng mạo vô cùng thanh thuần. Cô có một đôi mắt ướt át thật giống như có thể nói chuyện. Lúc này, cô hầu gái này đang nửa quỳ ở bên chân anh, tiến hành xử lý thức ăn, sau đó đưa đến bên miệng Lục Bình.

"Ừm." Lục Bình há miệng.

Anh vừa nuốt xuống, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc đồ quản gia lập tức tiến lên lau miệng cho anh.

Lục Bình hưởng thụ một màn trước mắt này.

Đáy lòng của anh cảm thấy vô cùng khó tả, một loại cảm giác thỏa mãn khi áp đảo bên trên người khác đang không ngừng sinh trưởng, khiến cho anh rất trầm mê, rất hưởng thụ…

Lục Bình rất nhanh đã thanh tỉnh lại, anh nhớ lại nội dung bên trong tình báo, có chút bừng tỉnh:

"Thì ra đây chính là miêu tả bên trong tình báo."

"Ngô Thì Chương là một đại sư tâm lý học, tại Hồng Lâu, ông ta biết cách tạo nên sự xa hoa và ham muốn cùng cực nhất trên cái thế giới này, bắt lấy khe hở trong lòng khách mời, phóng đại dã tâm và dục vọng của bọn họ."

Đoạn thời gian gần đây, Lục Bình tiếp xúc với không ít phú hào quyền quý, nhưng bất kể là Lý Ngọc Trân, hay là Tiết Hoa Thanh, Triệu Chính Khiếu, đều không có một người nào có thể khuếch đại như Ngô gia.

Bữa ăn tối tiếp tục.

Mỹ thực ‘capitulum mitella’, đây là nguyên liệu nấu ăn mà người bắt ốc phải liều mạng để đánh bắt.

Một miếng nấm cục đen 9000 tệ.

Một ly rượu Brandy 45000 tệ.

Sau khi mỗi một món ăn được đưa lên bàn, quản gia bên cạnh đều sẽ giới thiệu tỉ mỉ.

Sau một hồi.

Bữa tiệc bàn dài kết thúc.

Lục Bình khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt anh bình tĩnh, chỉ là trong lòng lại đang cảm khái: "Biết thêm được không ít kiến thức, giá trị của bàn ăn này khả năng chính là tiền lương mấy năm của một gia đình bình thường."

"Lục tiên sinh, tản bộ một chút đi! Chúng ta đi sang bên kia nói chuyện."

Ngô gia thân thiết bắt lấy cánh tay Lục Bình, nhiệt tình nói.

Lục Bình bị mang đi theo.

Trong lòng anh hoàn toàn không có sự chán ghét, thay vào đó là sự vui sướng.

Nhưng loại tâm tình này vừa mới sinh ra, Lục Bình đã lập tức dập tắt nó, con ngươi hơi co rút. Loại tâm tình này xuất hiện, nói rõ trong trận chiến liên tiếp vừa rồi, dưới thông tin tình báo liên quan đến đối phương, bản thân anh đã theo bản năng đặt mình ở vị trí phía dưới, cho nên mới xuất hiện tình trạng đối phương vừa có thái độ thân thiết, mình liền cảm thấy vui vẻ.

"Quyền chủ đạo đã bị Ngô Thì Chương bắt được." Lục Bình trở nên nghiêm túc.

Anh điều chỉnh tâm tình, cố gắng duy trì vẻ lãnh đạm.

Phòng tiếp tân bên cạnh.

Vừa ngồi xuống, tiếng chuông lục lạc bỗng vang lên từ phía sau tấm màn màu đỏ, một bàn chân ngọc tinh xảo chầm chậm thò ra… Sau đó là thưởng thức các màn khiêu vũ giống như hoàng đế cổ đại.

Lục Bình và Ngô Thì Chương ngồi sánh vai, nhỏ giọng nói gì đó.

⚝ ✽ ⚝

Huy Châu, một thành phố hạng ba.

Cố Đại Thạch ăn cơm xong, ngồi ở trước TV, có vẻ như có chút không yên lòng. Chương trình gala cuối năm đang được phát sóng, trong điện thoại di động lần lượt hiện lên những tin nhắn chúc mừng năm mới.

[Anh Đại Thạch! Anh Đại Thạch! Anh Bình còn chưa rep tin nhắn! Sẽ không xảy ra chuyện đó chứ? ]

[ Em thật sự rất lo lắng! ]

[Anh đã gọi điện thoại rồi, không có ai nghe cả. Nhưng mà chắc đúng là đã có chuyện, Oánh Oánh em bình tĩnh chút đã, chờ một chút. ]

[ Được! ]

[ Nếu không được thì em sẽ đi tìm anh Bình. ]

[ Thời điểm này ở Trung Hải không tiện gọi xe, A Bình khả năng là đang đi tắm, hoặc là đã ngủ rồi cũng nên. ]

⚝ ✽ ⚝

Người phụ nữ mặc cung trang đang lắc lư thân thể.

[ Keng ——]

[ Đinh ——]

Một một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, một lần làn váy nhấc lên đều rất giống với tiếng lục lạc thanh thúy kia, đôi chân trần kia như giẫm lên đáy lòng của Lục Bình.

"Nếu Lục tiên sinh yêu thích, có thể để cho Du Nhạn trở về cùng Lục tiên sinh."

Lục Bình chỉ nhìn nhiều thêm một chút đã bị Ngô gia chú ý tới. Ông nhiệt tình nói: "Tiên sinh yên tâm, các cô gái ở chỗ này đều là các cô gái tốt."

"Đa tạ ý tốt của Ngô gia."

"Nhưng mà muốn thì muốn, nhưng thứ không thể nhận thì tôi cũng không dám thu." Trái tim Lục Bình chợt đập nhanh, anh khoác tay một cái, thản nhiên nói.

Từ xưa tới nay đã có khái niệm ‘sấu mã Dương Châu’. Những phú thương cao cấp kia mua những cô gái trẻ từ các gia đình nghèo khó sau đó dạy bọn họ ca múa, cầm kỳ thư họa, sau khi trưởng thành thì bán cho nhà giàu làm thiếp hoặc vào Tần lâu Sở quán.

Hôm nay, anh xem như nhìn thấy rõ.

"Lục tiên sinh."

"Trong cuộc điện thoại vừa rồi, còn có lúc nói chuyện trước tranh sơn dầu, ngài đều nói một từ… ‘Nhóm’? Tôi hình như còn chưa biết gì về tiên sinh cả."

Ngô gia vỗ tay, thưởng thức màn khiêu vũ.

Ông ta thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lục Bình, trên mặt vẫn là nụ cười, từ từ hỏi.

"Ngô gia cảm thấy tôi làm gì để kiếm sống?" Lục Bình cười nói.

Anh tập trung lại toàn bộ sự chú ý của mình, ánh mắt dời khỏi đám vũ công và đối diện với tầm mắt của Ngô gia.

"Trong chuyện Đinh Thanh dựa vào việc bầu chọn người phát ngôn để lật ngược thế cục, mấy vị đổng sự hình như đều bị nắm thóp nhược điểm. Mặt khác, tôi từng tiếp xúc với Viên Thái Bình của Tào Môn. Nói thật, luận thủ đoạn tôi tự thẹn không bằng, nhóm thế lực mà ông ta âm thầm nuôi cũng đã bị tuẫn táng theo."

"Lý Ngọc Trân cũng dự đoán được chuyện Tống Tử Văn chôn đinh ở bên cạnh mình từ trước."

"Trong này chứa đầy mùi thông tin. Mà ba người Đinh Thanh, Lý Ngọc Trân, và Tiết Hoa Thanh kia cho dù như thế nào thì cũng không nên có liên hệ với nhau mới đúng. Nhưng bọn họ lại có thể liên kết thành một sợi thừng. Lý Ngọc Trân, Lý lão gia tử và Yến Thanh tiên sinh chắc là không có liên quan… Những nhân mạch trong này đã bị chỉnh hợp."

Gương mặt Ngô gia tràn đầy nụ cười, trong con ngươi hiện ra sự cơ trí. Chỉ vài ba lời đã nêu rõ những nét chính của các sự kiện kia một cách rõ ràng.

"Lục tiên sinh chắc là một thương nhân tình báo và người mối lái, tôi đoán có đúng không?"

Ngô gia nói.

"Lợi hại!"

"Lợi hại!"

"Không hổ là Ngô gia!"

Lục Bình vỗ tay, thở dài rồi nói.

Anh đối diện với ánh mắt của Ngô Thì Chương, cảm giác như lạnh cả người. Người này mới chỉ nghe nói qua thôi mà thật giống như đã tận mắt chứng kiến vậy. Mà theo như lời ông ta nói, tại Trung Hải hình như đã có không ít thế lực đang nhìn chằm chằm vào mình. Mối nguy hiểm, hoặc là tấm lưới lớn kia khả năng đã nhắm vào anh từ sớm.

"Nếu như Ngô gia đã đoán được thì tôi cũng xin đi thẳng vào vấn đề." Lục Bình thu liễm nụ cười, ngồi thẳng người.

Nhìn thấy anh như thế, Ngô Thì Chương cũng lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Ngô gia." Anh gọi một tiếng.

"Tôi vì Triệu Chính Khiếu mà muốn cầu ngài một phần nhân tình, phần nhân tình còn lại đến từ Vương gia Yến Kinh." Vẻ mặt Lục Bình nghiêm nghị, nói ra từng câu từng chữ.

Cũng không biết Lục Bình đã nói những gì, Ngô Thì Chương, Ngô gia luôn tươi cười bỗng nhiên hơi trợn mắt, dáng vẻ cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Một lúc sau.

Nhiệt độ căn phòng dường như cũng lạnh đi. Cách đó không xa, vũ công còn đang khiêu vũ bỗng dừng lại mím môi. Cô không nghe được hai nhân vật lớn ở đằng kia đang nói gì, nhưng thông qua phản ứng và dáng vẻ của bọn họ liền cảm nhận được sự sợ hãi.

Gương mặt tinh xảo trắng bệch.

Thậm chí là không dám thở nhiều.

Ngày 29.

Ban đêm.

Hồng Lâu đèn đuốc sáng ngời, tầng tầng ánh đèn xuyên thấu, thấp thoáng như là mơ màng, xa hoa trụy lạc.

Tầng bảy, giống như viên minh châu trên vương miện, phía sau tấm màn che ửng đỏ, vũ cơ đang lắc lư theo tiếng nhạc.

Ngô Thì Chương vừa nghe nói tới Vương gia, nụ cười trên gương mặt dường như cứng lại. Khí chất khiếp người của người thường xuyên ngồi ở vị trí cao và người đứng đầu vòng lợi ích lập tức bao phủ quanh người Lục Bình không kiêng nể chút nào.

Ánh trăng như nước, ánh vào từ ban công…

Vẻ mặt Lục Bình lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng còn như có như không giương lên. Không có ai biết, phía sau gương mặt trấn định này của anh, nhịp tim của anh nặng nề hệt như búa đập vào mặt trống, linh hồn vặn vẹo dữ tợn chỉ muốn lập tức được phát tiết.

Trong tầm mắt, người phụ nữ mặc quần áo quản gia đuôi én quan sát thấy thái độ của Ngô gia thau đổi, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dường như đặt trọng lượng ở mũi chân. Lục Bình đã xem qua tin tức về người phụ nữ này ở trong tình báo của Ngô Thì Chương, biết được người này tinh thông kỹ năng ám sát truyền thống và đánh giết của Phù Tang và Thiên Trúc, thân thể mềm dẻo không có xương nhưng lực bộc phát lại kinh người. Với khoảng cách này, quản gia chắc là có thể giết chết anh chỉ trong nháy mắt.

"Vương gia Yến Kinh."

"Mình có tìm kiếm ở trên mạng, nhưng không tìm thấy được bất kỳ tin tức hữu dụng gì."

Lục Bình điên cuồng phát tán tư duy.

Trên gương mặt anh vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt, đồng thời, anh cố gắng dời lực chú ý sang chỗ khác.

"Bên trong tình báo của Lý Ngọc Trân cũng từng nhắc tới Vương gia. Tiệc sinh nhật của Ngọc Trâu, các gia tộc tài phiệt Yến Kinh tộc tụ tập, trong đó có Vương gia. Trong bữa tiệc Vương gia muốn kết thông gia với lão gia tử, bị từ chối…"

"Tin tức có thể xác định được trước mắt là, trời Trung Hải Cao gia danh gia vọng tộc, Lĩnh Nam có Tống gia Dương Thành, và Yến Kinh thì có Vương gia và Lý gia đang như mặt trời lặn."

Anh suy nghĩ lung tung.

Ngô gia nhìn chằm chằm Lục Bình, vẻ mặt căng thẳng lập tức biến mất, thay vào đó lại là nụ cười ôn hòa.

"Lục tiên sinh, ngay cả chuyện này điều tra được." Ông ta cầm chén trà lên, nhấp một hớp, nói.

"Nên biết cái không nên biết." Lục Bình cười nói.

Anh hôm nay có thể quản lý biểu cảm vô cùng ổn định, tâm trạng càng gần ranh giới tan vỡ càng có thể giữ vững sự hờ hững và bình tĩnh. Giống như là hàn mặt nạ ở trên mặt… Nhưng tương tự, ở dưới trạng thái này, nếu như yêu cầu anh lộ ra những biểu cảm khác, cho dù là những động tác cơ bản nhất như sợ hãi, buông lỏng hay là cười to thì anh lại hoàn toàn không làm được.

"Đầu tiên là tham gia vào trận đánh cờ giữa Lý gia và Tống gia."

"Sau đó, lại liên quan tới Cao gia Trung Hải. Lục tiên sinh, các người rốt cuộc muốn làm cái gì… Ngô mỗ bất tài, nhưng vẫn có một câu muốn nói cho ngài biết."

Ngô gia thả chén trà xuống, hơi nâng cao giọng:

"Chơi với lửa… nhất định tự thiêu."

Ông sáng lập ra Hồng Lâu.

Trong giới nhà giàu chục tỷ, địa vị Ngô Thì Chương khá đặc thù, tương đương với trung tâm vòng xoáy và nút thắt của tấm lưới lớn Trung Hải này. Ông ta chỉnh hợp tin tức các khách mời, không ngừng đáp cầu dắt mối. Cho nên nhiều lúc một khi nơi nào đó có gió thổi, ông có thể cảm nhận được với tốc độ nhanh nhất.

Ngay sau đó, Ngô gia liền đánh hơi được mùi không bình thường.

Ông tỉ mỉ đi tìm, nhưng lại tìm không được chút nào. Điều này cực kỳ khủng bố… Ông mơ hồ có dự cảm, một trận phong bạo chân chính đang ấp ủ, không biết khi nào sẽ bạo phát. Mà một khi bạo phát, tất cả thế lực trên đỉnh tháp đều sẽ có sự thay đổi, cho dù Hồng Lâu cũng chỉ là cá trong chậu bị vạ lây mà thôi.

Lục Bình nghe vậy thì không có chút biểu cảm gì.

Ông ta đang nói gì?

Lục Bình cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, nhìn nước trà ánh màu cam, ở đáy lòng thầm đếm thời gian, biết mình không thể trầm mặc quá lâu, nhưng mà anh còn chưa nghĩ kỹ lời thoại.

Anh khẽ thở ra một hơi, trầm giọng nói một câu không có chút ý nghĩa nào:

"Ngài và tôi đều là người trong cuộc."

Chỉ một câu này, dường như đã chọc trúng điểm cộng hưởng của Ngô gia. Ông ta hơi thay đổi sắc mặt, rồi sau đó đáp một tiếng: "Đúng vậy."

Ngay sau đó, ông ta đăm chiêu, tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú về phía Lục Bình.

Nếu như thật sự đã tạo ra phong bạo, như vậy phía sau trận gió lốc này khả năng có bóng dáng của vị Lục tiên sinh này… Vậy thì mục đích của đối phương không phải là Hồng Lâu mình, mà là Vương gia ở phía sau.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình chú ý tới tâm tình của Ngô gia.

⚝ ✽ ⚝

"Cao gia lần này tổn thất nặng nề, Triệu Chính Khiếu làm tráng sĩ chặt tay, phía sau chính là Lục tiên sinh…" Ngô gia trầm giọng nói.

Lục Bình nghe vậy thì chỉ cười yếu ớt rồi lắc đầu.

"Ngô gia."

"Trong lòng anh không oán một chút nào à? Sao lại cần sợ dính líu tới Vương gia?" Lục Bình giống như là đã hiểu rõ cái gì đó, đột nhiên lên tiếng.

Ngô Thì Chương, vốn họ Lư, mà Ngô chỉ là mẹ của đối phương. Lư gia đã từng là găng tay trắng dưới quyền Vương gia ở Yến Kinh, mang đến những lợi ích lớn cho gia tộc, thậm chí còn không ngừng đặt nền móng phát triển cho gia tộc trong mấy năm nay. Sau đó, thời đại thay đổi, Lư gia bị chủ nhân vứt bỏ, cha mẹ và toàn bộ người thân của Ngô Thì Chương chết sạch, chỉ còn Ngô gia còn nhỏ được cha đảm bảo là còn sống.

Có lẽ là sợ tổn thương đến lòng nô bộc, chủ nhân Vương gia hứa hẹn cho Ngô gia hai nhân tình.

Cái đầu tiên đã dùng để phát triển Hồng Lâu, hiện tại chỉ còn lại một cái.

"Lục tiên sinh."

"Lợi hại!"

Ánh mắt Ngô gia lấp lóe, một hồi lâu sau liền trầm giọng nói.

Lượng tin tức phía sau câu nói này của Lục Bình quá nhiều, gần như vạch rõ bối cảnh và lai lịch và ông đã che giấu trong nhiều năm. Ngay cả chuyện đã từng bị phong sát sạch sẽ kia đều có thể đào ra.

Ngô gia tính toán đầu đuôi mọi chuyện.

Liên hệ quá nhiều chi tiết lại với nhau, cho dù là ông ta đều không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Giá trị nhân tình mà Vương gia hứa hẹn cho ông ta có mức độ nhất định, nói cao không cao, nhưng nói thấp tuyệt đối không thấp. Nếu như trong tình huống hiện tại Cao gia mà xảy ra chuyện, Triệu Chính Tiếu có làm gì đó, nhân tình của Vương gia chắc là đủ để giữ cho ông ta một mạng.

⚝ ✽ ⚝

"Tôi có thể nhận được cái gì?" Ngô Thì Chương không còn quanh đi quẩn lại nữa, đi thẳng vào vấn đề, trầm giọng nói.

"Giống như Lý Ngọc Trân, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh."

Lục Bình không biết, Ngô Thì Chương đã suy nghĩ được nhiều như vậy trong khoảng thời gian ngắn này. Anh chỉ lặng lẽ thở phào một cái, mặc kệ quá trình là gì, chuyện cuối cùng đều đang hướng về phía con đường mà anh dự tính.

Ánh mắt anh ung dung, nhìn thẳng về phía Ngô gia.

Suy tính giọng điệu và tốc độ nói một chút, anh bắt đầu đọc lên lời thoại mà mình đã chuẩn bị từ trước:

"Nếu như là, Ngô gia Hồng Lâu, Triệu Chính Khiếu tài chính… cộng với một người có thân phận và lực lượng ngang hành các người thì thế nào?" Lục Bình trầm giọng nói.

Anh từng nhìn thấy việc Triệu Chính Tiếu cố gắng thúc đẩy hệ thống tư bản ở trong tình báo, dự định nhảy ra khỏi bàn cờ. Liên hệ với cổ phần Hoa Minh và ngành mỏ Trí Hưng chính là vì chuyện này.

Hiện tại, Lục Bình có thể cho Triệu Chính Khiếu một lá bài tốt hơn.

Ngô gia nghe vậy, trên gương mặt không có lộ ra quá nhiều cảm xúc. Những ngón tay buông xuống ở trước bàn siết chặt trong vô thức, ngay cả chính bản thân mình cũng không biết…

Nhảy ra khỏi bàn cờ.

Cho dù là ôm thành một đoàn, cho dù chỉ miễn cưỡng làm một người đánh cờ cuối cùng thì đó cũng là người đánh cờ. Người ở tầng lớp như bọn họ, khát vọng được đè nén cực lớn ở đáy lòng!

"Một vị khác là?" Ngô gia hỏi.

Lục Bình mỉm cười, lắc lắc đầu.

Anh còn chưa biết rõ.

"Tôi hiểu rõ quy tắc." Ngô gia gật đầu.

Trung Hải, căn nhà cũ.

Chương trình đêm hội mùa xuân trong TV đang chiếu một tiểu phẩm, cha Trương mẹ Trương ngồi ở trước ghế sô pha, trên mặt tràn đầy nụ cười. Mẹ Trương chợt liếc nhìn con gái nhà mình. Bà dùng cùi chỏ đụng đụng chồng mình, vợ chồng già cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều là vẻ bất đắc dĩ.

"Mẹ!"

"Ba!"

Trương Oánh Oánh cầm điện thoại di động, cô quả thực không ngồi yên được nữa, bỗng nhiên ngẩng đầu gọi một tiếng.

Cô vừa nói vừa đứng lên đi về phía phòng ngủ: "Con đi ra ngoài một chuyến!"

"Tôi thấy sợ rằng sau này sẽ không còn được nhìn thấy nha đầu này nữa rồi."

"Cũng không biết là giống ai nữa? Vừa có người yêu liền cả ngày hướng về phía người ta. Ài! Nếu như người đàn ông kia có lương tâm thì còn tốt, không có lương tâm sợ là sẽ xong mất!"

Mẹ Trương đầy mặt ghét bỏ, không ngừng lắc đầu.

Bà cũng mang dép đi về phía phòng bếp, lấy một hộp sủi cảo chưa nấu ra từ trong tủ lạnh, sau đó lần lượt sắp xếp những món ăn giao thừa vào trong hộp.

Phía sau, cha Trương cũng đi vào trong phòng.

Đang thu dọn đồ đạc thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã của con gái.

"Ai!"

"Ai!"

"Con đừng có gấp!"

Mẹ Trương vội vàng nghiêng người ra hô.

Lúc này, con gái đã chạy đến cửa phòng, khom người đổi giày. Cô mặc một chiếc váy dài màu xám tro, áo len dệt màu trắng và áo khoác lông cừu, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đỏ, bên hông là một chiếc túi đeo chéo nhỏ nhắn. Gò má Trương Oánh Oánh đỏ bừng, còn đang khom người đổi giày, động tác chợt dừng lại, nhìn về phía mẹ.

"Chỗ này có chút sủi cảo, con mang qua cho người ta đi."

"Cho dù nói thế nào, tiểu tử kia cũng không có nhà, một mình ở lại thành phố lớn như vậy đúng là có chút chua xót, đặc biệt là trong ngày hôm nay."

Mẹ Trương đưa túi đựng thức ăn cho con gái. Bà đánh giá cô con gái trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy con gái đã trưởng thành. Bà chú ý tới con gái vì vội thay quần áo mà một lọn tóc còn đang mắc trong cổ áo, bà đưa tay cẩn thận lấy lọn tóc ra giúp cô, lại phủi phủ bộ quần áo một cái.

"Chậm một chút."

"Năm mới không dễ gọi xe, thành phố đều giống như là thành trống vậy. Con đi ra ngoài như vậy, ba mẹ ở nhà cũng không yên lòng, để ba con đi với con vậy."

Lúc này, cha Trương vừa thay xong quần áo, đi tới đứng ở trước mặt hai người.

Trương Oánh Oánh muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt của cha mẹ, cô mím môi một cái, chỉ đành phải gật đầu.

Đêm đông, hai cha con đứng ở trước ngã tư. Người đàn ông thì quay người tìm kiếm taxi, cô gái thì dùng điện thoại đặt xe trên app.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh." Ngô gia nghiêm nghị nhìn về phía Lục Bình, trầm giọng nói.

"Nếu như tất cả đều như ngài nói, Ngô mỗ nguyện ý dùng tất cả tài sản tính mạng để cược theo ngài. Tương tượng, chỉ cần để cho Ngô mỗ ngửi được bất kỳ vấn đề gì… Xin lỗi, tuy rằng Ngô mỗ chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng có thể tự cạo toàn thân, cũng muốn có thể cắn xé một góc kế hoạch phía sau tiên sinh."

Thân thể hơi nghiêng về phía trước.

Ánh mắt xảy ra sự thay đổi.

Ánh mắt Lục Bình lấp lóe, từng sợi lông tơ phía trên cánh tay không ngừng dựng thẳng. Thành thật mà nói, anh có chút không rõ phía sau kế hoạch mà đối phương nói là có ý gì.

"Ngô gia có thể yên tâm." Lục Bình cười nói.

Hai người tiếp tục trò chuyện một hồi, sau mấy lần từ chối lời mời của Ngô Thì Chương, ánh ngồi lên một chiếc xe con màu đen dưới cái nhìn chăm chú của đối phương.

Ngô gia vẫn giữ nụ cười nhìn về phía chiếc xe rời đi.

Ở phía sau ông, vẻ mặt người phụ nữ mặc quần áo quản gia lạnh như băng, cũng nhìn về phía xa.

"Có điều tra được gì không?" Ngô gia thu lại nụ cười, trầm giọng hỏi.

"Không có."

"Rất thần bí. Tài liệu của vị Lục tiên sinh này vô cùng bình thường, không có bất kỳ chỗ nào là không đúng cả."Nữ quản gia khom người, đáp.

"Không có chỗ nào không thích hợp, chính là sự không thích hợp lớn nhất." Ngô gia lắc lắc đầu, nói một tiếng.

Ông chắp tay sau lưng và đi vào bên trong, vừa đi được hai bước liền dừng lại, trầm giọng phân phó:

"Sắp xếp cô gái Du Nhạn lúc nãy, còn có hai cô gái hầu hạ Lục tiên sinh ăn cơm

đến gian phòng chữ ‘Thiên’, hưởng thụ đãi ngộ cao nhất cấp."

"Vâng!" Nữ quản gia đáp.

Các cô gái bên trong Hồng Lâu khát vọng nhất chính là được các nhân vật lớn chọn trúng, hoặc là được mang về nhà, hoặc là bị Ngô gia nuôi dưỡng ở Hồng Lâu nhưng không cần phải hầu hạ người khác, được trải qua một cuộc sống thoải mái của người tầng trên, được người ta hầu hạ, còn có tiền tiêu vặt phong phú.

Phòng chữ ‘Thiên’, đãi ngộ cao nhất cấp, chính là tư cách của những khách mời cao cấp nhất Hồng Lâu, thường chỉ có danh gia vọng tộc ở đỉnh tháp ví dụ như Cao gia tình cờ đi đến Hồng Lâu mới có thể được hưởng thụ.

Một bên khác.

Chiếc xe con màu đen xuyên qua thành phố.

Lục Bình dựa vào cửa xe, tay phải chống cằm. Anh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên trong kính chiếu hậu một cái. Người tài xế này giống hệt như là kẻ hủy diệt trong phim, mặt chữ quốc, không thể hiện ra chút cảm xúc gì cả. Từ lúc ngồi vào bên trong xe cho đến bây giờ, Lục Bình có thể xác định đối phương tuyệt đối chưa từng nhìn về phía anh một lần này, cho dù chỉ là khẽ liếc mắt cũng không.

Anh nhớ lại tình báo.

Biết rõ Ngô gia kia còn có cả một chuỗi huấn luyện khép kín, Ngô gia chỉ sử dụng tâm phúc do mình đào tạo.

"Luôn cảm giác mọi chuyện hình như quá thuận lợi." Lục Bình nhớ lại những chuyện vừa trải qua, thì thầm tự nói.

"Trong lời nói của Ngô gia dường như đang ám chỉ một chuyện khác, một mạng lưới trải rộng khắp bầu trời. Nói cách khác, dấu vết mà mình mơ hồ phát hiện được từ trong tình báo của mấy người Lý Ngọc Trân, Triệu Chính Khiếu cũng không phải là ảo giác."

"Ài!"

"Xong đời."

"Xong đời rồi."

"Không thể nói, mình và những âm mưu chân chính kia có liên quan với nhau!"

Lục Bình tặc lưỡi, đứng ngồi không yên.

Một hồi lâu sau, anh bắt đầu bình ổn tâm trạng, móc điện thoại di động ra. Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu vào gương mặt, vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên anh đã để chế độ yên lặng, lúc này hàng loạt tin tức không ngừng nhảy lên trên màn hình điện thoại.

Cuộc gọi nhỡ điện thoại!

Cuộc gọi video chưa nhân!

Tin nhắn không ngừng nhảy lên!

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình trầm mặc. Anh có một loại cảm giác như mình đang v?