← Quay lại trang sách

Chương 172 - Đáng Chết!

Trên đường đi tới quán trà, Lục Bình tỉ mỉ xem xét tình hình. Mục đích chủ yếu của anh hôm này chính là hoàn toàn kéo Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh về dưới tay của mình… Mà điều khiến cho anh không ngờ tới chính là Lý gia Yến Kinh lại sắp sụp đổ.

"Đáng chết!"

"Nếu như Lý gia thật sự xảy ra chuyện, vậy thì Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh chắc chắc đều sẽ bị dọn dẹp. Trong trận đánh cờ này, cho dù là Tào Môn thì vẫn có thể bắt được ba tuyến đường làm ăn, nhưng mà Đinh Thanh nhất định sẽ bị loại. Như vậy rồi mình còn thu bọn họ vào dưới trướng để làm gì?"

Mí mắt Lục Bình khẽ run. Tình báo mà anh có thể sử dụng bây giờ cách ảnh hưởng của tầng lớp như Lý lão gia tử còn rất xa.

Suy nghĩ một lúc, Lục Bình vẫn không thể nào tìm được phương pháp. Nếu như Lý Ngọc Trân và Xuyên Hòa sụp đổ, vậy thì thế cục anh đang bố trí tiếp sau đó sợ rằng cũng không thể tiếp tục.

Bên trong giày da, áp lực lâu ngày không xuất hiện lại bắt đầu được phát tiết. Ngón chân dùng sức nghiền đế giày.

"Tiên sinh." Đúng lúc này, xe lái vào hầm để xe, Đinh Thanh trầm giọng nói.

Tiết Hoa Thanh xuống xe trước một bước, chủ động mở cửa xe cho Lục Bình, đưa tay ngăn ở một bên khung xe.

Lục Bình nhìn đối phương một cái, chú ý tới sự thay đổi của người kia.

Gió nổi mây vần, không thiếu khả năng xuất hiện lợi ích.

Vẫn là căn phòng trà kia.

Lục Bình cởi áo khoác bên ngoài xuống, liền được Tiết Hoa Thanh cầm lấy rồi treo trong phòng giữ quần áo.

Trước bàn trước, ấm trà vừa vặn được nấu sôi.

Lục Bình uống một hớp trà, nhẹ nhai một lá trà trong miệng, tỉ mỉ cảm nhận chút đắng và ngọt trong cổ họng. Sau đó, anh phun lá trà ra, thả chén trà xuống. Anh bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đang đứng ở phía đối diện.

"Sao thế?" Nói xong, anh hơi dừng lại, điều chỉnh giọng điệu và tư thế một chút rồi tiếp tục nói:

"Không ngồi xuống uống trà?"

"Tiên sinh!" Vẻ mặt Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh nghiêm túc, đồng thời gọi một tiếng.

"Hửm?"

Anh còn chưa tiếp lời đã nhìn thấy hai người này cùng lùi về phía sau một bước, sau đó quỳ gối xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, đụng đầu vào sàn nhà.

Lục Bình nhìn thấy một màn này, trái tim bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt, muốn nhếch môi, lại cố gắng khắc chế.

"Nguyện cống hiến vì tiên sinh!" Đinh Thanh dập đầu trên đất, trầm giọng nói.

"Nguyện cống hiến vì tiên sinh!"

Tiết Hoa Thanh hít sâu một hơi, đôi môi khẽ run, cũng nói lời tương tự.

Là người lăn lộn ở tầng thấp nhất của Kim Tự Tháp, anh vô cùng hiểu rõ, nhân vật như anh đây nhất định phải tìm được một nhân vật lớn làm bao tay trắng của mình. Làm cấp dưới của người này mới có thể gìn giữ mình, thậm chí tiến thêm một bước.

"Các người có hiểu điều này có ý nghĩa gì hay không?"

Lục Bình không có trả lời, chỉ cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới chầm chậm nói ra.

Màn đêm.

Lý gia Yến Kinh, đèn đuốc sáng choang.

Nhà chính.

Lý lão gia tử suy yếu ngồi ở chính giữa ghế bành, hai tay khô quắt nắm chặt quải trượng đầu rồng, rũ thấp đầu, đôi mắt khép lại… Trước mũi ông là ống thở, mu bàn tay và cánh tay được nối với các thiết bị truyền dịch. Chất lỏng sinh mệnh giá trị như vàng đang gian nan duy trì sự sống cho ông lão.

Trước mặt ông lão, hai bên trái phải là đời thứ hai Lý gia, người chưởng quản nhà họ Lý hôm nay đang ngồi thẳng ngay ngắn. Dòng chính đời thứ ba thì mỗi người đều đứng phía sau lưng cha mình. Lý Ngọc Trân là con gái trưởng của con trai trưởng, hơn nữa cô còn đạt được nhiều thành tựu to lớn ở Trung Hải, cho nên được Lý lão gia tử đặc biệt cho phép ngồi ở cuối cùng của hàng đời thứ hai.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, ánh mắt rơi xuống trên người lão gia tử.

"Lão gia!"

Đúng lúc này, bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ. Một ông lão tóc bạc trắng, trên người mặc bộ chính trang màu đen, bước qua cánh cửa vội vã đi vào nhà chính. Ông cảm nhận được bầu không khí khiến cho người ta hít thở không thông kia, bước chân hơi dừng lại, sau đó cúi đầu đi đến phía sau lưng cha của Lý Ngọc Trân- Lý Trọng Ngôn rồi lên tiếng gọi.

"Bên kia gọi điện thoại tới, nói là đệ nhất tiên sinh khoảng mười phút đồng hồ nữa sẽ đến, bảo chúng ta chuẩn bị tiếp đãi." Quản gia trầm giọng nói.

Giọng nói của ông cũng không cao, chỉ hơi nhấn mạnh mấy chữ tiên sinh mà thôi.

Bên trong nhà chính, vẻ mặt của tất cả dòng chính Lý gia đều lập tức ngưng lại.

"Tôi biết rồi." Lý Trọng Ngôn đáp

Ông nhìn về phía lão gia tử ngồi ở vị trí chủ tọa, trên mặt hiện ra vẻ áy náy, muốn nói lại thôi, sau đó mới thấp giọng gọi một tiếng: "Cha!"

Dưới ánh đèn như ánh hoàng hôn, ông lão suy yếu nắm lấy quải trượng, cúi đầu thấp xuống, ngón út hơi động đậy một chút. Sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng thở dốc [ Hô hô——].