← Quay lại trang sách

Chương 62 tuổi cầm điện thoại, động tác vẩy tàn thuốc đột nhiên dừng lại Trên vẻ mặt ông lộ ra vẻ tính toán, nghe được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lục tiên sinh

Vị kia đến thăm lão gia tử cũng không có ý định che giấu gì, ngay cả ông ta đều có thể nhận được tin tức, càng đừng nói tới chuyện Lục tiên sinh đang ăn chén cơm này.

Đối phương có thể đã xác nhận trước mình…thậm chí là càng sớm hơn.

Chẳng lẽ…

Ánh mắt cơ trí của Ngô gia chợt co lại.

"Lục tiên sinh, ngài nói rõ hơn một chút đi."

Ngô gia ngồi thẳng thân thể, liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hơi nâng cao giọng: "Phía sau còn có chuyện gì sao?"

"Lục tiên sinh."

"Coi như tôi nợ ngài một nhân tình."

Ông tiếp tục nói.

Trận vòng xoáy mãnh liệt này chủ yếu tập trung ở trung tâm vòng quyền lợi Yến Kinh, khiến cho rất nhiều thế lực xem chừng đều kinh hãi nghỉ chân.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nghe vậy, trên mặt vẫn là nụ cười giả tạo như thường lệ, ngước mắt lên thu phản ứng của hai người vào đáy mắt.

Là thứ gì?

Ông lại liên tưởng đến cái gì…

Cho nên, rốt cuộc đại nhân vật kia đến thăm Lý lão gia tử còn có thể mang tới ảnh hưởng gì! Kệ con mẹ hắn chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh đều có phản ứng này?

Trong ngoài điện thoại, sự chú ý của mọi người đều tập trung ở quanh người Lục Bình.

Ngay cả bầu không khí đều như ngưng đọng lại.

Lục Bình không dám nói lung tung, nhưng lại không thể không nói.

Suy nghĩ tới văn án, anh thực sự là rất muốn khóc, vừa bày ra dáng vẻ đại lão thu nhận người ta về dưới quyền liền đối mặt với nguy hiểm bị lộ. Chỉ là, vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt, cầm nắp trà lên rồi đặt sang một bên, sau đó nâng chén trà lên ung dung nhấp một ngụm. Dựa vào động tác này, Lục Bình đang có tìm thêm chút thời gian cho mình.

Anh còn chưa biết rõ mọi chuyện. Tin tức mà anh nắm giữ thậm gì còn không nhiều bằng Tiết Hoa Thanh.

Ánh mắt bỗng trở nên hung ác! Chuẩn bị liều một phát! Lý gia ngã xuống, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh bị thanh toán, anh cũng chạy không thoát được… Nói cách khác, anh đang bị khóa chung một chỗ với Xuyên Hòa!

"Hổ về già—— "

Lục Bình thả chén trà xuống, trong giọng nói hòa nhã mang theo ý cười. Anh hơi hơi dừng lại, sau đó nâng cao giọng, hỏi ngược lại:

"Thì không phải là hổ sao?"

Dứt tiếng, đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp phản ứng lại. Nhưng trước mặt Lục Bình, sự trầm mặc giữa hai người Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh qua đi, đôi mắt đột nhiên trợn to. Hai người giống như là nghe được bí mật động trời gì đó, ngay cả hơi thở đều dừng lại trong thoáng chốc.

Đối với nhân viên bình thường mà nói, quyền hành của hai người bọn họ chính là ‘trời’, nhưng trong tầng quyền lợi của Kim Tự Tháp thì lại nằm ở tít ngoài rìa, chỉ cần hơi đắc tội những người thống trị thì sẽ lập tức bị xóa sổ cả gốc.

Mà bây giờ, cuộc nói chuyện của Lục Bình và Ngô gia chính là cấm kỵ.

"Tôi rõ rồi. Lục tiên sinh, tôi nợ ngài một nhân tình."