Chương 175 - Sấm Sét Trên Mặt Đất!
Hồng Lâu.
Ngô gia hít một hơi thật sâu, ngay cả tay cầm điện thoại đều đang run rẩy, ông cố gắng giữ bình tình để tiếp lời. Qua một lúc lâu, giống như là đã điều chỉnh được cảm xúc, ông tiếp tục nói:
"Hôm nào Lục tiên sinh rảnh, tôi mời tiên sinh uống trà."
"Còn không xác định được, mấy ngày nữa đi."
Trái tim Lục Bình đập rất nhanh, anh tùy ý đáp lại cho xong chuyện. Sau khi lại hàn huyên mấy câu, hai người liền cúp điện thoại.
Anh không để ý tới cái gọi là nhân tình của Ngô gia, nếu như cược sai, mọi chuyện sẽ kết thúc.
"Về vị tiên sinh tới thăm lão gia tử."
Lục Bình nhìn về hai người phía trước, bình tĩnh nói ra một câu: “Hai người cảm thấy thế nào?"
"Không dám!" Mí mắt Tiết Hoa Thanh giật giật, lập tức đáp.
Lục Bình nhìn thấy phản ứng của đối phương, lúc này mới chậm rãi liên tưởng đến cái gì đó. Anh hơi dừng lại, nụ cười dường như đã được hàn chặt trên gương mặt.
Trước bàn trà, khói trắng lượn lờ tỏa ra từ miệng ấm.
Trong phòng, Lục Bình không nói gì nữa, Tiết Hoa Thanh và Đinh Thanh lại không dám nói chuyện.
.,,,
Yến Kinh.
Đoàn xe màu đen chạy đến trước ngôi nhà cũ của Lý gia, tất cả các khu vực nòng cốt xung quanh ngôi nhà đều bị giới nghiêm, tất cả người và phương tiện đi qua đều bị theo dõi sát sao.
Cánh cửa chính màu đỏ của Lý gia mở ra, trước tượng đá sư tử uy vũ, tất cả mọi người Lý gia đều đang chờ đợi dưới sự dẫn dắt của cha Lý Ngọc Trân- Lý Trọng Ngôn.
Cửa chính và cửa phụ xe đồng thời được mở ra.
Những người đàn ông trung niên mặc vest đen lần lượt xuống xe, Lý Trọng Ngôn nhìn về người đàn ông được vây quanh, trên mặt lộ ra vẻ cung kính.
"Triệu tiên sinh."
Người dẫn đầu họ Triệu.
"Trọng Ngôn, cậu đúng là rất không tệ, chúng tôi đều đánh giá cao cậu." Triệu tiên sinh vỗ vỗ bả vai Lý Trọng Ngôn, ôn hòa nói.
"Lão gia tử sao rồi?" Triệu tiên sinh lại nói.
Mấy người đàn ông trung niên phía sau Triệu tiên sinh đều nhộn nhịp hỏi thăm tình hình sức khỏe với mấy người Lý gia.
Trong lúc bọn họ đang còn nói chuyện, bên trong cổng chính màu đỏ bỗng truyền đến động tĩnh. Chỉ nhìn thấy Lý lão gia tử mặc áo khoác màu đen ngồi ở trước xe lăn, được cháu gái trưởng Lý gia, Lý Ngọc Trân chậm rãi đẩy ra ngoài.
Khi xe lăn dừng ở trước cửa, bảo tiêu trước sau vội vàng tiến lên cẩn thận từng li từng tí nhấc xe lăn qua bậc cửa.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía lão gia tử. Ông đã già lắm rồi, nhưng gương mặt vẫn lộ ra vẻ hồng hào, tinh thần phấn chấn, nào có giống như là sắp chết, thậm chí là đã chết giống như trong tin đồn.
"Lão đội trưởng!" Triệu tiên sinh bước nhanh tiến lên nghênh đón:
"Bên ngoài gió lớn, sao ngài lại ra đây.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Ha ha ha…"
"Tiểu Triệu à, tôi rất vui khi cậu có thể tới thăm lão bất tử này. Nói rõ năm đó tôi không nhìn lầm người, không phải là tất cả mọi người đều đang chờ tôi chết, không phải tất cả đều như đám chó săn và quạ đen chỉ chờ phanh thây bộ xương già này."
Tinh thần Lý lão gia tử khỏe mạnh, từ sau khi bị bệnh, ông đã lâu lắm rồi không có loại cảm giác thoải mái này. Cho dù lần trước có tiêm nhưng bởi vì liều lượng quá nhỏ, hiệu quả không được như bây giờ.
Ông cười một tiếng, tiếng cười vang vọng ở trong màn đêm giống như sấm sét nổ vang.
Lời nói như vậy vừa rơi xuống, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều lập tức thay đổi.
Lời nói này của Lý lão gia tử quả thực rất nặng, chẳng khác nào là xé toạc da mặt, không lưu lại một chút cảm tình nào. Lúc Triệu tiên sinh trẻ tuổi, đã từng được Lý lão gia tử dìu dắt, có thể nói là chịu ơn đối phương.
"Lão đội trưởng, tôi đã nghe nói chuyện của ngài rồi. Ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ giúp ngài sắp xếp mấy chuyện này."
"Tôi đẩy ngài vào trong."
"Bên ngoài gió có chút lớn."
Triệu tiên sinh đến gần, cười gật đầu với Lý Ngọc Trân: "Hổ nữ Lý gia, tôi đã nghe nói qua sự tích về cô. Trong thế hệ trẻ hiện tại, cô gái có thể xưng là số một, rất xứng đáng với cách nói phong hoa tuyệt đại."
"Triệu tiên sinh quá khen." Lý Ngọc Trân cung kính nói.
Cô lui về sau một bước, Triệu tiên sinh nhận lấy xe lăn từ tay cô, đẩy xe lăn vào trong trạch viện. Bên ngoài cánh cửa chính màu đỏ, mọi người cũng lần lượt tiến vào trong nhà.
⚝ ✽ ⚝
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Chuyện xảy ra ở trạch viện Lý gia được điên cuồng truyền bá với một loại tốc độ quỷ dị.
Yên tĩnh!
Vùng trời đô thành cổ lão lâm vào một khoảng yên tĩnh.
Trung Hải, Hồng Lâu.
Ngô Thì Chương nhận điện thoại, sau khi nghe nội dung bên trong điện thoại thì sống lưng không khỏi bị mồ hôi thấm ướt, mãi một lúc sau mới đặt mông ngồi trở lại vị trí ban đầu được.
Ông thở hổn hển, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Thành thật mà nói, ông đúng là có nhận được một số ủy thác, muốn mượn ông làm trung gian để cắn nuốt Xuyên Hòa.
Cũng may…
Rất lâu sau, Ngô Thì Chương giống như là phản ứng lại, lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Lục Bình.
"Lục tiên sinh."
"Cảm ơn ngài…"
Lục Bình nghe thấy lời này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, một lát sau anh mới ý thức được hàm nghĩa phía sau những lời này. Trái tim không khỏi đập kịch liệt. Mặc dù không biết chuyện cụ thể trong đó, nhưng anh hiểu rõ mình chắc là lại tránh được một kiếp rồi.
"Được rồi."
"Lý tiểu thư chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, không cần bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy."
Lục Bình nhìn về phía Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh, trên mặt mang theo nụ cười, ung dung nói.