Chương 182 - Bổ Sung Vào Chỗ Thiếu Hụt
Lục tiên sinh."
"Ngài có thể bảo đảm địa vị nòng cốt của tôi trong đợt hợp tác này hay không?"
Giọng nói của Nhậm Xuyên Nam khàn khàn, trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên."
"Tôi bố cục cho ba người các người, ba người mỗi người đều chiếm một phần, tồn tại phía sau tôi cũng chiếm một phần, cũng đảm nhiệm chức vụ người giám sát."
Lục Bình ôn hòa nói.
"Nếu là như vậy thì tôi sẽ đánh cuộc một lần!" Nhậm Xuyên Nam trầm ngâm suy nghĩ, do dự, vùng vẫy, sắc mặt ông đột nhiên trở nên kiên định, ánh mắt sáng như đuốc, cao giọng nói.
"Triệu Chính Khiếu." Lục Bình nhìn về phía Triệu Chính Khiếu, gọi một tiếng.
"Tôi tín nhiệm tiên sinh." Triệu Chính Khiếu không do dự, ông đã sớm nằm trong thế cục này rồi, bèn trầm giọng nói.
"Hồng Lâu… Ngô gia." Lục Bình cuối cùng nhìn về phía Ngô Thì Chương, nhếch miệng lên, trong ánh mắt mang theo ý vị sâu xa, từ từ nhấn mạnh.
Ngô Thì Chương lập tức nghiêm mặt, ông là người cẩn thận nhất. Nếu như có thể, ông không muốn dễ dàng đặt cuộc như vậy, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ kia của Lục tiên sinh rõ ràng là đang đưa ra cảnh cáo cuối cùng đối với ông ta.
Không có cho ông cơ hội hối hận.
"Lục tiên sinh, tôi tín nhiệm ngài nhất." Một hồi lâu, Ngô gia thở ra một hơi, nặng nề nói.
Đối phương vừa dứt lời, đáy lòng Lục Bình lập tức bị niềm vui sướng khổng lồ bao trùm! Cảm giác thỏa mãn khó có thể áp chế gần như muốn cắn nuốt toàn bộ con người anh! Thế cục này hôm nay chính là một thành tựu quan trọng đối với anh!
Nhưng anh không dám để lộ ra chút cảm xúc nào.
Ba ——!
Chỉ nhìn thấy Lục Bình cười cười, sau đó vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên bên tai bốn người. Anh lại cười nói: "Hợp tác được thành lập từ đây."
"Nếu như có người không tuân thủ…"
"Nếu như có người phản bội..."
"Với tư cách là người bảo đảm, người chứng kiến và là một bên hợp tác, chúng tôi sẽ sử dụng tất cả tài nguyên và năng lượng có thể điều động để duy trì mục đích hợp tác lần này…"
Lục Bình thu liễm nụ cười, giống như là đang tuyên thệ, đồng thời cũng là cảnh cáo, chậm rãi nói ra.
Trong giọng nói vang vọng, Ngô gia Ngô Thì Chương, ông trùm tài chính Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam đều nhìn chằm chằm một màn này không chớp mắt. Vẻ mặt của bọn họ cũng càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Mặc kệ trong lòng tín nhiệm mấy phần đối với những lời này của Lục tiên sinh, tóm lại đáy lòng cũng đã được nới lỏng đôi chút.
⚝ ✽ ⚝
"Chức trách của tôi đến đây liền chấm dứt."
"Các điều khoản hợp tác còn lại sẽ do ba người tự mình bàn bạc và quyết định."
Lục Bình nói xong lời thoại, trái tim lại lần nữa nhảy lên mấy cái, không hiểu sao lại cảm thấy có chút ghiền.
Mấy câu nói ấy được anh xem như là lời làm chứng cho tổ chức. Phía sau sẽ tiếp tục được sửa đổi, và sẽ được nói ra sau mỗi một lần thúc đẩy hợp tác quan trọng. Có lẽ có một ngày, nó sẽ trở thành những câu nói có phân lượng rất nặng, khi được đọc lên, tất cả mọi người đều không dám cười đùa và xem thường.
Suy nghĩ trong chốc lát, Lục Bình lại lộ ra nụ cười, nhìn về phía ba người trước mặt, ôn hòa nói.
"Lục tiên sinh yên tâm."
"Nhất định sẽ khiến cho tiên sinh hài lòng."
"Như thế rất tốt."
Ba người Ngô Thì Chương cảm thấy rất hài lòng đối với chuyện Lục Bình buông tay. Sau khi nghe thấy lời kia của đối phương liền vội tiếp lời.
"Lão Hà."
Trong trang viên Cao gia.
Người đàn ông trung niên bảo thủ đứng lên, đi về phía cạnh cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh đêm nơi xa. Ông quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Chính Tiếu lần này biểu hiện rất tốt, vậy chỉ đành dùng mạng của nó để bổ sung chỗ thiếu hụt trong chuyện làm ăn vậy."
"Lão gia…" Lão quản gia nghe vậy, muốn nói lại thôi.
Tuy Triệu Chính Khiếu là người phụ thuộc của gia tộc, nhưng mấy năm nay đã trở thành găng tay trắng của Cao gia, xem như đã lập công lao hiển hách. Hơn nữa, địa vị của đối phương trong thị trường tư bản cũng không thấp, cho dù lại lựa chọn người mới thì muốn đi đến bước này cũng không dễ dàng.
"Lão Hà, ông đi theo tôi mấy năm nay, nhưng vẫn là thiếu chút quyết đoán."
"Trong chuyện lần này, Chính Khiếu đã không phụ sự kỳ vọng lớn của chúng ta, nhưng biểu hiện quả thực quá hoàn mỹ, để cho tôi không nhìn ra sơ hở. Ông nói xem, tại sao cậu ta lại không có một câu oán hận nào với chúng ta? Bất kể có cậu ta tham gia vào hay không thì đều không còn quan trọng, tài sản những năm này của cậu ta đủ để lấp đầy khoảng trống. Để cho Cao Tiểu Lan và Triệu Bính Thiện chuẩn bị thừa kế di sản đi." Giọng nói của người đàn ông trung niên chứa đầy sự nghi ngờ.
"Tôi biết rồi." Lão quản gia khom người, trầm giọng nói.
Nói xong, ông lui về phía sau mấy bước, sau đó vội vã quay người rời khỏi, đi điều động tài nguyên.
"Nếu Lục tiên sinh không ngại thì có thể ở lại đây nghỉ ngơi."
Hồng Lâu.