← Quay lại trang sách

Chương 183 - Nếu Như Làm Ăn Thua Lỗ Thì Dùng Mạng Để Đền!

Phòng khách.

Thế cục do Lục Bình tổ chức sắp tan cuộc, sau khi Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam chào hỏi mấy tiếng liền lần lượt rời khỏi. Tài xế và vệ sĩ của bọn họ đều được sắp xếp ở trong phòng nghỉ ngơi chuyên dụng.

Trong phòng, Ngô gia nở nụ cười, nhiệt tình nói.

"Lần sau đi."

"Ngày mai còn phải đi làm."

Ánh mắt Lục Bình lướt qua người nữ giúp việc và vũ cơ. Sau khi cuộc nói chuyện chính thức kết thúc, Ngô Thì Chương đã gọi ba cô gái này đến bên cạnh anh. Nghe thấy Ngô gia muốn mời Lục tiên sinh ở lại nghỉ ngơi, cô gái mặc quần áo hầu gái và vũ cơ dị vực Du Nhạn đều lập tức nhìn về phía chủ nhân với ánh mắt khao khát.

Lông mi dài của bọn họ khẽ run lên, điềm đạm đáng yêu, người thì cắn đôi môi đỏ mị hoặc dụ người. Người quản gia trẻ tuổi được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, gương mặt lạnh lùng cấm dục cố giấu đi sự khao khát, nhưng vẫn có thể bị nhìn thấy rõ ràng.

Ba người bọn họ đã được thiết lập với những tính cách khác nhau. Nữ giúp việc dễ thương, vũ cơ dị vực mị hoặc uyển chuyển, và nữ quản gia băng lãnh ngạo kiều.

Sau khi chịu áp lực cực lớn sẽ khiến cho cảm giác thỏa mãn đạt đến cực hạn.

Tâm trạng xen lẫn giữa địa ngục và thiên đường, Lục Bình lại nhìn về phía bức tranh tuyệt mỹ trước mặt. Thành thật mà nói, trong đầu của anh đang diễn ra một trận chiến khốc liệt.

Không bao lâu sau, trên mặt anh lại nở nụ cười như thường lệ, bình tĩnh đáp.

Ngồi vào xe con màu đen, thông qua kính chiếu hậu có thể trông thấy Ngô gia và ba nữ giúp việc từ từ đi xa. Xe vòng qua đài phun nước, lái ra khỏi Hồng Lâu.

Dọc theo con đường trồng đầy cây ngô đồng hai bên cửa chính của Hồng Lâu, Lục Bình chú ý đến rất nhiều du khách tới từ các nơi khác nhau đang chụp hình, khi xe chở anh đi qua thì càng có không ít ánh đèn flash lóe lên.

Lục Bình nhìn một màn này cách một tấm cửa kính, anh chậm rãi hít thở, những cảm xúc khác hẳn với sự khẩn trương lúc nãy đang lan tràn. Trái tim đập thình thịch, adrenaline đang bài tiết. Anh đang hưởng thụ cảm giác thỏa thích và tràn trề trong âm thầm.

"Cũng may."

"Vừa rồi không có gì cả."

Chợt như cảm nhận được cái gì đó, ánh mắt Lục Bình dời xuống, nhìn về phía hai chân, thì thầm tự nói.

Nếu như chuyện này xảy ra trước khi tách ra, anh sợ rằng ngay cả đứng lên đều cảm thấy khó khăn. Như vậy, tối nay sợ là sẽ phải tiếp nhận lời mời của Ngô gia.

...

"Thoải mái!"

Xe con màu đen lái được một đoạn dài, Lục Bình đã hoàn toàn được thả lỏng.

Tay anh chống lên cửa sổ xe, chống lên gương mặt, thân thể đang buông lỏng. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu đang nhớ lại từng cảnh tượng lúc nãy. Anh tính toán sự mạo hiểm bên trong, thậm chí còn đổ mồ hôi lạnh vì quyết định của mình.

Chiếc xe không chạy theo tuyến đường bình thường, sau khi xác nhận phía sau không có cái đuôi nào đi theo, nói liền quay đầu hướng về phía cao tốc.

"Hửm?" Lục Bình giống như là trông thấy cái gì đó, nhẹ giọng nói: "Chiếc xe kia chắc là của Triệu Chính Khiếu."

"Đúng là có chút trùng hợp."

Anh nở nụ cười.

Anh tiếp tục quan sát, nụ cười dần dần cứng lại. Từ góc nhìn của anh, chỉ nhìn thấy những chiếc xe đang chạy từ bốn phía con đường bỗng nhiên xuất hiện sự thay đổi.

Mấy chiếc xe con cỡ nhỏ ngăn cản dòng người và các phương tiện lại.

Chiếc xe vận tải khổng lồ bắt đầu lao về phía đoàn xe của Triệu Chính Khiếu ——

Lục Bình buông lỏng tay ra, ngồi thẳng thân thể, lông tơ lập tức dựng thẳng. Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú một màn dưới cầu.

⚝ ✽ ⚝

Đông ——

Trong buồng xe yên tĩnh.

Đầu ngón tay Triệu Chính Khiếu nhẹ gõ lên tay vịn, gương mặt lộ vẻ uy nghiêm, tỉ mỉ suy nghĩ về vụ hợp tác tại Hồng Lâu. Khi bầu không khí bên ngoài đoàn xe xuất hiện sự thay đổi, tài xế và nhân viên an ninh lập tức trở nên nghiêm túc.

"Triệu đổng." Đội trưởng an ninh mới nhậm chức trầm giọng nói.

Triệu Chính Khiếu vừa ngẩng đầu lên, chiếc xe phía sau đột nhiên lao về phía trước. Triệu Chính Khiếu vội vàng dùng tay chống đỡ thân thể, cặp kính phía trước sống mũi bị lệch sang một bên. Ông lập tức nhìn ra về phía ngoài xe.

Khắc sâu vào đáy mắt là từng chiếc xe vận tải cỡ lớn, xe gần như là đã bao vây đoàn xe của ông ta lại, tất cả tầm mắt đều bị chặn chết.

Đây rõ ràng là đến từ đội ngũ dọn dẹp chuyên nghiệp nhất!

Một cỗ uy áp kinh khủng nhanh chóng bao phủ ở trong lòng…

Giống như ban nãy chỉ là cảnh cáo!

Trước con đường, càng ngày càng xảy ra những chuyện khác thường! Chỉ nhìn thấy chiếc xe tải cỡ lớn ở trước đoàn xe lần nữa giảm thấp tốc độ. Tiếng [ Phanh —— két ——! ] vang lên kịch liệt, kim loại ma sát tạo ra tia lửa, sau đó cửa xe tải bị đẩy từ trong ra ngoài. Đám người toàn thân được đồng phục tác chiến màu đen bao phủ, hai cái họng súng đen ngòm thò ra!

[ Phanh! ]

Tiếng súng nặng nề nổ vang.