← Quay lại trang sách

Chương 191 - Tiểu Đội Tác Chiến Của Lục Bình!

Anh Bình!"

"Anh Bình! Sao lại đến chỗ đắt tiền như vậy để ăn cơm?"

Buổi tối.

Sau khi tan làm, Trương Oánh Oánh đi theo Lục Bình đến một nhà hàng đồ Tây bên cạnh bến Thượng Hải. Cô trợn to hai mắt, chú ý tới bầu không khí và cách bài trí bên trong cửa hàng. Cô mím môi một cái, có một chút vui vẻ, nhưng càng nhiều hơn chính là sự đau lòng. Nhân viên phục vụ đi ở phía trước hai người, cô gái lén lút liếc nhìn rồi kéo tay áo của bạn trai mình một cái, sau đó ghé vào bên tai, nhỏ giọng nói.

"Không có gì, từ sau khi chúng ta chính thức hẹn hò chưa từng ăn ngon lần nào cả."

Lục Bình liếc thấy gương mặt đỏ bừng của cô gái, thấy lông mi của cô khẽ run lên. Khi đến gần thêm chút nữa, cô gái bởi vì khẩn trương mà thở ra hơi nóng đánh vào trước mặt, mang theo chút cảm giác ngọt ngào.

Trước mắt bỗng có chút hoảng hốt.

Những hình ảnh sống và chết, hầu gái và vũ cơ, tài phú hàng chục tỷ đêm qua đột nhiên thoáng qua.

Ngay sau đó, sự khẩn trương của Trương Oánh Oánh đã thay thế tất cả những thứ này. Trong lòng Lục Bình đang nảy sinh ra một cảm giác rất khác, anh dung nhập bản thân vào trong cảm xúc của đối phương, giống như trở về trạng thái tâm lý của một nhân viên bình thường. Anh nắm chặt lấy tay cô gái, nói lời trấn an.

Người quản đốc đi ở phía trước dường như nhận thấy được điều gì đó, nhìn thoáng qua đôi nam nữ, không lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào.

Sân thượng của nhà hàng đồ Tây.

Tầm nhìn là khung cảnh bến Thượng Hải lộng lẫy, đường chân trời thành phố rực rỡ, cảnh tượng như mộng ảo khắc sâu vào đáy mắt.

Trương Oánh Oánh đứng ở trước lan can, nhìn cảnh tượng trước mặt đến xuất thần. Lục Bình nhìn bóng lưng cô gái, rảo bước đến gần, sánh vai với cô, cùng nhìn về cảnh tượng xinh đẹp.

"Chúng ta chụp tấm ảnh đi!"

Cô hưng phấn nói.

Hai người chụm đầu lại, chụp lại khung cảnh xinh đẹp như tranh vẽ ở phía sau/

[ Tách ——]

"Đáng ghét! Sao mặt em lại có vẻ lớn như vậy, anh Bình, anh cầm điện thoại di động, đứng ở phía trước đi.”

[Tách ——]

⚝ ✽ ⚝

Ngồi ở trước bàn ăn, nhân viên phục vụ đưa một chiếc máy tính bảng lên. Trương Oánh Oánh chỉ nhìn một cái đã lập tức nín thở. Cô chú ý thấy nhân viên phục vụ không nhìn về phía cạnh mình, lập tức nhẹ giọng kêu, thè lưỡi, đau lòng nói:

"Thật là đắt!"

Lục Bình trấn an một cây, sau đó cười híp mắt nhìn chăm chú dáng vẻ xoắn xuýt của bạn gái Trương Oánh Oánh.

Cô đặt ngón trỏ lên môi, menu lập tức xuất hiện trên màn hình máy tính bảng, cô thỉnh thoảng còn hơi lướt một tí, miệng lẩm bẩm tính toán giá cả của mỗi một món ăn.

Tiết kiệm thì tiết kiệm.

Bình thường người ta sẽ thường bỏ ra 1500 tệ cho mỗi người khi đi ăn nhà hàng, nhưng hai người tổng cộng lại chỉ tốn 2000 tệ. Bọn họ ăn rất vui vẻ, sau đó thỏa mãn đi dạo dọc theo dòng sông lớn.

"Anh Bình! Cảm ơn anh, tối nay em rất vui vẻ!"

"Nhưng sau này chúng ta không thể đến chỗ như vậy nữa, quả thực quá đắt, hơn nữa còn ăn không đủ no…"

"Oa! Anh Bình, mau nhìn kìa, bên kia có biểu diễn ảo thuật."

Giọng nói của bạn gái Trương Oánh Oánh vang lên ở bên tai, nói xong cô liền hưng phấn chạy tới.

Lục Bình nhìn chăm chú bóng lưng của cô gái.

Anh rất hưởng thụ khoảng thời gian bình thường khó có được này. Anh không biết rõ khoảnh khắc như vậy còn có thể duy trì được bao lâu. Đúng lúc này, anh giống như chú ý tới cái gì đó, dừng chân trông về phía xa. Trên bức tường của trung tâm mua sắm đối diện phố đi bộ, màn hình khổng lồ lần nữa bắt đầu phát quảng cáo về Xuyên Hòa. Trong hình ảnh đang giới thiệu Xuyên Hòa sẽ khai thác thị trường nước ngoài với mức độ sâu hơn, cùng với việc phân phối các kho hàng tới các nơi trên toàn quốc.

Trước ngã tư rộng lớn của Quảng Trường Thời Đại, nhân vật chính của thời đại đang tỏa ra ánh hào quang vạn trượng, chiếu xuống trên người đông đảo chúng sinh bình thường.

Lý Ngọc Trân.

Triệu Chính Khiếu.

Nhậm Xuyên Nam.

Bọn họ là nhân vật chính trên sân khấu, người bình thường là khán giả. Mà mình… muốn trở thành biên kịch và đạo diễn của cái sân khấu này!

"Lục tiên sinh."

Sau khi tạm biệt bạn gái, Lục Bình ngồi vào chiếc xe con màu đen, Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh ngồi ở hàng trước trầm giọng gọi một tiếng.

"Ừm." Liền cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là tùy ý đáp một tiếng.

Lục Bình nhìn về phía thông báo nhận tiền trong điện thoại di động. Bạn gái Trương Oánh Oánh chuyển cho anh 1000 tệ. Đối với nhân viên văn phòng bình thường mà nói, 2000 tệ khả năng chính là phí sinh hoạt nửa tháng. Trương Oánh Oánh đây đang sợ anh nửa tháng còn lại phải ăn mì gói.

Anh bắt đầu nhắn tin trả lời bạn gái.

Một hồi lâu sau, Lục Bình mới thả điện thoại xuống. Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người trong xe thông qua kính chiếu hậu. Cố gắng thăm dò tin tức từ vẻ mặt của bọn họ, một lát sau, anh đành bỏ ý định này xuống.