Chương 198 - Tôi Đã Kết Hôn
Tiểu Lục."
"Chúng ta thêm bạn bè đi, sau này nếu có cơ hội thì có thể trao đổi thêm một chút."
Khi Lục Bình chuẩn bị rời đi, Cố Kiện Ngô lão tiên sinh lên tiếng gọi, móc điện thoại di động ra, cười nói.
"Giáo sư Cố, vậy sau này mong được ngài chỉ giáo nhiều hơn." Lục Bình cung kính nói.
Sau khi nói lời tạm biệt lần nữa, lúc này trong kịch trường nhỏ đã trống rỗng, chỉ còn lại vị giáo sư đang thu dọn đồ đạc ở trước bục giảng dưới ánh đèn sân khấu. Anh đảo mắt một cái, sau đó bước ra khỏi kịch trường.
Vừa mới bước ra ngoài.
"Bạn… Bạn học!"
Một cô gái tết tóc đuôi ngựa, mặc áo bóng chày quần jean, là người cầm áo cho Lục Bình lúc nãy. Cô đứng dưới đèn đường, chân đá một cục đá. Nhìn thấy Lục Bình đi ra, ánh mắt của cô lập tức sáng lên, vẫy vẫy tay, giọng nói trong vắt vang lên.
"Bạn học! Kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt… Ấy, chúng ta kết bạn đi."
"Không được."
"Tôi đã kết hôn."
Lục Bình ôn hòa nói.
Nói xong, không chờ cô gái trước mặt đáp lời, anh lập tức đi ra khỏi trường học.
Phụ nữ bên cạnh anh bây giờ đã đủ nhiều, có bạn gái chính quy, có hoàng yến để hoàn toàn có thể phát tiết, ngay cả đối tượng tình một đêm cũng có. Anh không có thời gian để có thêm một sinh viên đại học nữa…
Hiện tại là chín giờ tối.
Đã qua giờ cao điểm, trên tàu điện ngầm trở về nhà, Lục Bình hiếm khi có thể được ngồi. Buồng xe lắc lư, anh dựa đầu vào cửa kính, thở ra một hơi.
"Nhân lúc còn nóng, học tập lại một lần mới được."
Lục Bình móc quyển sổ ra từ trong túi, sau đó chuyên chú đọc… Cảm giác gấp gáp trong lòng anh càng ngày càng mãnh liệt, hiểu rõ mình không có nhiều thời gian để tiến bộ. Cho dù Tống Tử Văn kia không làm gì, nhưng không lâu sau đó, Ngô Thì Chương Hồng Lâu, Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam thành lập hợp tác, nguồn năng lượng mới của tập đoàn xe điện cũng được công khai. Đến lúc đó, bất kể là Cao gia, hay là những kẻ đang mong chờ một màn này đều sẽ đẩy tập đoàn có hình thức tư bản ban đầu này lên đầu sóng ngọn gió.
"Độ dày của nhân vật."
Lục Bình xoay xoay bút, nhớ lại lời nói của giáo sư. Trong phim ảnh và phim truyền hình chỉ có thể thể hiện ra phần cơ bản nhất của nhân vật, nhưng thân là diễn viên giỏi thì không thể chỉ biết rõ bề ngoài của nhân vật mà cần phải đi đào sâu vào bên trong nhân vật.
⚝ ✽ ⚝
"Đúng vậy. Đây chính là vấn đề lớn nhất của mình hiện tại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Mình mới chỉ thiết lập bản thân là một thương nhân tình báo và người mối lái thần bí, nhưng ngoài những thứ này ra thì sao? Hoàn toàn là một mảnh trống rỗng, quá khứ của mình nên có những gì? Mình lại không biết… Mà những thứ này chính là nền tảng chống đỡ cho mình đi xa hơn!"
Lục Bình ngẩng đầu lên nhìn về phía buồng xe, thấp giọng nói.
"Ài!"
"Cảm giác như đang vá trời. Khi ngươi tung ra một lời bịa đặt thì nhất định phải tung thêm vô số lời bịa đặt khác nữa."
Hôm sau, trời trong.
Buổi sáng.
Lục Bình đi ra ngoài, anh bỏ bộ quần áo mặc trong buổi học tại học viện hí kịch Trung Hải đêm qua vào trong một cái túi giấy, lúc đi qua giao lộ, anh thuận tay nhét bộ quần áo kia vào trong thùng rác.
Đến công ty, làm việc như mọi ngày.
Công việc thiết kế của Lục Bình cũng không quá bận rộn, đồng thời, anh còn đang tìm hiểu về độ dày của thân phận thương nhân tình báo. Trong lúc suy nghĩ, anh dùng chiếc máy dự phòng của mình để xem xét một số nhà kho và công xưởng cho thuê ở khu vực xung quanh… Yếu tố đầu tiên hẻo lánh, không có quá nhiều tầm mắt chú ý; yếu tố thứ hai là cách âm. Nếu mà có thể, không chỉ là súng lục P226, Lục Bình còn muốn luyện tập bắn tỉa và súng trường.
Thời gian cứ trôi qua như vậy. Vào 10 giờ 15 phút, điện thoại di động trong ngực Lục Bình rung lên. Anh nhìn thoáng qua màn hình, trái tim chợt đập nhanh. Vẻ mặt hơi cảm khái và thư thái, không có khẩn trương như trong tưởng tượng, phần lớn chính là sự thản nhiên.
"Đại Thạch."
"Tôi lên tầng bàn giao công việc."
Lục Bình gõ gõ bàn làm việc của Cố Đại Thạch, nói một câu.
Đối phương không có trả lời, chỉ khoát tay một cái.
Lục Bình cũng nói với bạn gái Trương Oánh Oánh một câu, cô gái lập tức siết chặt đôi bàn tay trắng nõn. Lục Bình cầm tập văn kiện đi ra khỏi phòng làm việc.
Văn hóa Ngô Minh và Xuyên Hòa đã ký hợp đồng hợp tác vào đầu năm, rất nhiều bản thiết kế đồ họa đều cần bàn giao cho Xuyên Hòa.
Cũng vì vậy mà những lời nói này của Lục Bình không khiến cho bất kỳ người nào chú ý cả.
Lục Bình giẫm lên trên hành lang, đi vào trong thang máy. Vào lúc anh quay người nhìn ra bên ngoài cửa thang máy, nút tầng 58 tự động sáng lên… Khóe miệng Lục Bình khẽ giương lên. Vào lúc cửa thang máy đóng lại chỉ còn một khe hở, Lục Bình đưa tay vào trong ngực, ung dung đổi lại mắt kính dưới sự giám sát của camera.
"Lục tiên sinh!"
Người đứng chờ bên ngoài cửa ngoại trừ thư ký thứ ba Hạ Đình và đội trưởng đội an ninh Bảo Huy Quân ra, còn nhiều thêm một người phụ nữ đeo kính gọng đen, khí chất bảo thủ. Cô đứng ở trước hai người, là người có địa vị cao hơn.
Lúc này, người phụ nữ này cũng khom người.
"Cô chính là Trần Định Quyên?"