Chương 197 - Kỹ Năng Diễn Xuất
Anh hờ hững ngẩng đầu lên.
Dáng vẻ nho nhã lịch sự trong phút chốc đã toát ra cảm giác ngột ngạt khủng bố! Biểu diễn tiếp tục, Lục Bình ngồi xuống, tay trái đặt ở trước chân, đồng thời anh còn cầm điện thoại lên, gọi ra ngoài.
Bên cạnh sân khấu.
Một vị lão đại nhận điện thoại.
"Quốc Hoa, tôi biết anh gần đây đang bàn chuyện làm ăn ở Matsu. Về mặt quan phương thì tôi đã nói xong, chỉ xem anh có hứng thú làm hay không."
Giọng nói Lục Bình thu liễm, chầm chậm trầm giọng nói ra.
Lúc này, anh phát huy hết toàn bộ kinh nghiệm của mình, xem đối diện như là mấy người Ngô Thì Chương Hồng Lâu.
Giọng nói cũng không kịch liệt, nhưng lại ẩn chứa lực lượng nào đó. Sinh viên diễn vai lão đại không biết tại sao, trái tim lại đập nhanh, có vẻ hơi khẩn trương.
Đối phương nuốt nước miếng một cái, mới nhớ tới lời thoại của mình: "Chú Khôn chết rồi, tôi không hứng thú với các gì cả."
Giọng Lục Bình bình tĩnh, nguy hiểm:
"Nói vậy cũng đúng."
"Anh tới Mastu cũng không phải là để nói chuyện làm ăn, còn chơi đùa rất vui vẻ với người vợ Gandhi của mình."
Vừa dứt lời, ánh mắt của sinh viên diễn vai đại lão lập tức trở nên hoảng loạn, trên trán toát ra mồ hôi, liếm môi một cái. Nếu như là người bình thường thì khi đối mặt với đám người Ngô gia Hồng Lâu, hoặc là Lý Ngọc Trân thì sợ rằng ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên khó khăn.
⚝ ✽ ⚝
Trước ghế sofa, Lục Bình cúp điện thoại. Lúc này, anh đã hoàn toàn tiến vào cảm giác, những kiến thức lý thuyết của bậc thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô và những tiếp xúc ngày thường với đám người Đinh Thanh, Lý Ngọc Trân, Ngô Thì Chương … không ngừng đan xen vào nhau, va chạm và tạo ra những tia lửa mới…
Trạng thái đang nhanh chóng được đề cao!
Vẻ mặt của thầy Cố Kiện Ngô thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lục Bình đang ngồi trước ghế sofa trên sân khấu. Đáy lòng của ông cảm thấy chấn động, trong mắt ông, sinh viên kia đã biểu diễn đạt tới trình độ của Nghê Vĩnh Hiếu rồi, là một người phát ngôn của Nghê gia chân chính! Ông đã từng diễn cùng với vị ảnh đế Ngô kia, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Bình biểu diễn, ông vậy mà lại cảm thấy vị ảnh đế Ngô kia giống như là thiếu một chút gì đó.
"Tôi không có ý định thương lượng với anh, chỉ gọi để thông báo một tiếng." Vị lão đại thứ hai nghe điện thoại.
"Không sao cả, nghe nói gần đây anh và Gandhi có vẻ như rất thân thiết.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Dần dần, Lục Bình không còn hoàn toàn dựa theo diễn xuất của ảnh đế Ngô trong phim nữa. Chỉ nhìn thấy, thân thể anh hơi ngả về sau, hai chân bắt chéo, giọng điệu hơi kéo dài, tiếp tục nói:
"Còn cùng nhau vận chuyển mấy nhóm hàng, nhưng mà đã bị người ta cướp đi."
"Mỗi người tổn thất mấy trăm vạn đúng không? Thật may, tôi đã nhặt về trong kho của anh rồi, có muốn tôi giao cho tiểu đệ Gandhi ngay bây giờ hay không."
Mấy câu nói.
Mấy cuộc điện thoại.
Lục Bình đã diễn nhân vật bố già Nghê Vĩnh Hiếu một cách sống động. Trong kịch trường, hơn hai mươi sinh viên đều nín thở, ánh mắt nhìn chăm chú về phía vị bố già dưới ánh đèn. Đối lập với anh, bốn vị lão đại kia phảng phất như là thật sự sợ hãi và hoảng loạn, thậm chí còn lắp bắp khi đọc lời thoại.
Không lâu sau.
Lục Bình thả điện thoại trong tay xuống, sau đó chìm đắm vào bên trong đó một chút. Anh đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ và nhìn về phương xa.
Biểu diễn kết thúc! Tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
Sau buổi học.
Bậc thầy diễn xuất Cố Kiện Ngô đã đặc biệt giữ Lục Bình lại.
"Bạn học, cậu tên là gì? Học ban nào? Có muốn tới đăng ký làm nghiên cứu sinh của tôi hay không?"
Lục Bình gãi đầu một cái.
"Em không thuộc ban nào cả, chỉ là ngày thường yêu thích diễn xuất mà thôi." Lục Bình ngại ngùng nói.
"Thì ra là như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc!"
"Qua màn biểu diễn ban nãy của cậu, tôi cảm thấy con đường của cậu chắc là phái trải nghiệm. Vô cùng linh tính, cũng quá kinh điển rồi… Kỹ năng diễn xuất của mấy sinh viên đối diễn với cậu vừa rồi cũng không kém, nhưng lại hoàn toàn bị cậu đè lại." Cố Kiện Ngô cảm khái.
"Nhưng mà cậu mới chỉ diễn một đoạn kia thôi, cho nên tôi cũng không có quá nhiều đề xuất cho cậu. Tùy ý nói một chút vậy, nếu như cậu cảm thấy hữu dụng thì ghi nhớ một chút, cảm thấy vô dụng thì thôi vậy."
"Trong lúc diễn một số nhân vật thì nhất định phải tạo dựng được độ dày của nhân vật. Chẳng hạn như, đối phương đã từng trải qua những gì, là trải nghiệm nào đã tạo nên điểm sáng hiện tại của nhân vật… Chỉ khi độ dày của nhân vật được chi tiết hóa thì lúc cậu biểu diễn sẽ càng dễ dàng hơn, hơn nữa còn có cảm giác chân thật!" Ánh mắt Cố Kiện Ngô sáng rực, trầm giọng nói.
Lục Bình ghi lại mỗi câu mỗi chữ, mơ hồ cảm thấy lão tiên sinh thật giống như đang chỉ ra con đường phía sau cho bản thân.