Chương 200 - Chủ Động Ôm Về Phía Trước!
Sau khi xác định lời mời, hai người không tiếp tục đề tài này nữa mà là nói sang chuyện khác. Dù sao, dựa theo hình tượng thì buổi tiệc từ thiện kiểu này đối với những phú hào minh tinh mình thường mà nói chính là ngưỡng cửa cần nhón chân lên mới có thể bước vào. Nhưng Lý Ngọc Trân xuất thân từ Lý gia Yến Kinh, tuy thế giới này lớn, tiệc dạ hội dù có cao cấp đến đâu thì cũng phải cúi đầu trước cô.
Còn về Lục Bình, dựa vào thực lực mà anh thể hiện ra, buổi tiệc từ thiện Trung Hải này cũng có thể gia tăng không ít nội tình nhờ sự tham gia của anh. Đối với các buổi dạ hội như vậy, từ thiện chẳng qua chỉ là danh tiếng bên ngoài mà thôi, xã giao mới là nền tảng, càng có nhiều nguồn tài nguyên ấp ủ dưới ánh đèn rực rỡ kia thì sức ảnh hưởng của bữa tiệc mới có thể càng ngày càng rộng.
"Lục tiên sinh, cuộc điện thoại vào đêm hôm trước quả thực là đã khiến cho tôi cảm thấy bất ngờ."
Ánh mắt lạnh lùng của Lý Ngọc Trân phản chiếu bóng hình của Lục Bình. Cô nở nụ cười, giọng điệu hơi nâng cao.
"Nói đến đây."
"Ban đêm hôm đó, lúc Triệu tiên sinh gọi điện cầu cứu tôi thì tâm trạng của tôi cũng giống như Lý tiểu thư vậy."
Nghe thấy lời nói này, trong lòng Lục Bình lập tức cảnh giác, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười, ôn hòa đáp: "Bởi vì chuyện lúc đó khẩn cấp, tôi đành lập tức gọi điện thoại cho Lý tiểu thư và vị tiên sinh kia của Vương gia."
Vương gia?
Khó trách…
Lý Ngọc Trân thì thầm ở trong lòng.
Khác với Lý gia bọn họ, hiện tại Vương gia tại Yến Kinh đang vô cùng cường thịnh. Thế lực nào mà dám không cho Vương gia mặt mũi chứ? Lý lão gia tử còn phân tách toàn bộ tài nguyên lấy được trong khoảng thời gian gần đây cho Vương gia, chỉ hy vọng Vương gia đẩy Lý Trọng Ngôn thượng vị.
"Ồ."
"Đúng rồi."
Lục Bình nhìn chăm chú Lý Ngọc Trân. Từ lúc anh bước vào căn phòng này, tiết tấu cuộc nói chuyện đều nằm trong sự khống chế của đối phương.
Trong đầu anh tính toán.
Những lý luận về diễn xuất trong buổi học của Cố Kiện Ngô lão gia tử xuất hiện ở trong đầu.
Lục Bình điều chỉnh nụ cười của mình, khiến cho nụ cười bình thường kia có thêm một chút thâm ý, sau đó chợt hỏi: "Thân thể của Lý Kiến Quốc lão gia tử vẫn còn tốt chứ? Lần trước trò chuyện với lão gia tử, tôi còn đồng ý là sẽ tới Yến Kinh bái phỏng."
Tiếng nói vang lên, trên gương mặt tuyệt mỹ của Lý Ngọc Trân không có chút thay đổi nào. Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Bình ánh thì sâu trong con ngươi đột nhiên ngưng tụ lại.
Trong mắt cô, nụ cười của Lục tiên sinh dường như còn ẩn chứa điều gì đó.
Cô không xác định được liệu đối phương hỏi ra những lời này có phải là vì đã nhận được tin tức hay không. Dựa vào con đường tình báo sau lưng đối phương… Lý Ngọc Trân không thể loại bỏ khả năng Lục tiên sinh nắm giữ chân tướng.
"Thân thể của ông nội đang dần bình phục, Lục tiên sinh có thể tới bái phỏng ông nội bất cứ lúc nào."
"Làm phiền tiên sinh rồi."
Lý Ngọc Trân ôn hòa nói.
?
Xem ra tình hình sức khỏe của lão gia tử cũng không tệ lắm. Nếu không thì cũng sẽ không bày ra một mạng lưới lớn như thế.
Như vậy thì tốt! Xuyên Hòa có thể đứng vững trong mưa gió, thời gian cho bản thân cũng càng nhiều hơn.
Lục Bình thả lỏng.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình không có nhiều lời nữa, anh liếc nhìn thời gian, từ lúc anh đi lên đây đã sắp ba mươi phút rồi. Bất kể là vì mượn cớ lên đây bàn giao công việc hay là thực sự là vậy thì đều phải rời khỏi.
Sau khi nói một câu, Lục Bình bình tĩnh đứng dậy.
Lúc ra khỏi phòng làm việc, thư ký thứ nhất Trần Định Quyên mang theo Hạ Đình, Bảo Huy Quân đứng ở trước cửa. Sau khi lấy số đo ở căn phòng bên cạnh, Lục Bình được bọn họ hộ tống đi về phía sảnh thang máy.
"Lục tiên sinh!"
"Tôi đã cho người hoàn thành hạng mục thiết kế của ngài. Ngài kiểm tra một chút, có cần thì sửa đổi là được." Đi vào thang máy, Hạ Đình gọi Lục Bình lại, đưa lại tập tài liệu cho anh rồi cung kính nói.
"Ừm." Lục Bình lộ ra nụ cười yếu ớt, ôn hòa đáp.
Chờ cửa thang máy đóng lại, Lục Bình lật qua tài liệu, phát hiện ý kiến bàn giao của Xuyên Hòa vô cùng đầy đủ và chi tiết. Hơn nữa còn hoàn thành cả bản vẽ thiết kế, chỉ cần chờ một đoạn thời gian rồi nộp lên cho công ty là được.
"Không tồi."
"Như vậy thì mình sẽ có nhiều thời gian để nâng cao bản thân hơn.”
"Hô!"
Thang máy đến tầng mười lăm, Lục Bình hít một hơi thật sâu, điều chỉnh trạng thái.
Trở lại công ty.
Chỉ vừa đi vào văn phòng, bầu không khí bình thường chân thực trong phòng sẽ khiến cho Lục Bình cảm thấy buông lỏng, như cá gặp nước.
"Anh Bình!"
"Bàn giao thế nào rồi?!"
Bạn gái Trương Oánh Oánh luôn là người đầu tiên trông thấy Lục Bình. Cô vui vẻ gọi một tiếng, sau đó hạ thấp giọng hỏi.