Chương 201 - Người Phụ Nữ Bị Vặn Gãy Cổ!
Thuận lợi! Không có vấn đề gì, tiếp tục đào sâu là được." Lục Bình xoa đầu bạn gái, cười đáp.
"A Bình."
"Cậu giúp tôi xem chỗ này một chút, có phải thiết kế có chút vấn đề hay không?" Cố Đại Thạch đã sớm nghiêng người sang, nhìn thấy Lục Bình đi tới thì quay màn hình máy tính của mình lại rồi hỏi.
Lục Bình ngó đầu ra, nghiêm túc thảo luận với Cố Đại Thạch.
Mấy phút sau, Lục Bình lại ngồi trở lại trước bàn làm việc. Anh đang định nhớ lại cuộc trò chuyện với Lý Ngọc Trân vừa rồi thì cảm nhận được một tầm mắt. Nhìn lại theo ánh mắt thì thấy bạn gái Trương Oánh Oánh đang cười cong mắt, vẫy vẫy tay, thỏa mãn tiếp tục công việc.
"Cho nên mới nói, rất nhiều công ty đều cấm yêu đương văn phòng."
"Đúng là ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc."
Lục Bình lẩm bẩm.
⚝ ✽ ⚝
Văn hóa Ngô Minh, ánh mắt trời đầu xuân cuối đông chiếu vào.
Trước phần cửa gió của máy điều hòa có những dải ruy băng đang đung đưa.
"Ài!"
"Vấn đề lớn.."
Lục Bình thở dài một cái.
Anh cúi đầu nhìn màn hình, trên màn hình là khung tìm kiếm [ Tiệc dạ hội từ thiện của Viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải ], trong đó giới thiệu chi tiết về bữa tiệc thượng lưu hàng đầu này.
"Nếu thật sự cần khiêu vũ, điệu waltz… Liệu có phải là kiểu vũ đạo ôm eo, nắm tay khi nhảy thường thấy trong phim ảnh hay không?"
Lục Bình thì thầm.
Lúc nãy, Lý Ngọc Trân mời anh làm bạn nhảy. Thành thật mà nói, Lục Bình tiếp nhận lời mời với tâm trạng hơi kích động.
"Nhưng kết quả này thực ra cũng là điều tất nhiên."
Lục Bình cũng không cảm thấy hối hận.
Sau khi tình báo được đổi mới, Lục Bình không ngừng hiểu rõ chính mình, để lộ ra một khía cạnh khác của bản thân. Đó là một nhân cách có khả năng diễn xuất, một nhân cách có một chút bệnh hoạn điên cuồng, một nhân cách liên tục nhảy qua nhảy lại giữa kẻ yếu – kẻ mạnh – tấn công.
Mỗi một lần, tuy rằng đều sợ hãi! Tuy rằng đều dữ tợn!
Nhưng thực ra, anh vô cùng thích cảm giác khi nhảy múa ở trên lưỡi dao kia!
"Không có cách nào lùi về sau."
"Vậy thì chủ động ôm về phía trước vậy."
"Được rồi, đã đến nơi!"
"50 tệ, xin hỏi ngài muốn thanh toán thế nào?"
Một chiếc xe màu trắng dừng lại ở bên ngoài tòa nhà Xuyên Hòa, người đàn ông trung niên thấp bé phanh xe lại, nở nụ cười sau đó quay người lại hỏi khách hàng.
Sau đó giơ mã QR lên.
"Ngài đi chậm một chút, đừng kéo đồ vật." Người đàn ông trung niên tiếp tục nói.
Anh ta vừa cười vừa quay đầu lại nói chuyện, sau khi cửa xe đóng lại, gương mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, trở nên đáng sợ và u ám. Anh ta kéo tấm che nắng xuống che đi nửa gương mặt, khóe miệng không ngừng co quắp, sau một hồi cuối cùng cũng khắc chế được tâm trạng của mình.
Người đàn ông trung niên lấy một chiếc máy đen trắng cũ kỹ ra từ bên trong hộp đựng.
Trên trang tin nhắn ngắn, có tin tức xẹt qua.
Anh ta tỉ mỉ đọc, sau đó nhắm mắt lại, trong đầu lướt qua những tình báo vụn vặn mà mình vừa nhận được trong khoảng thời gian gần đây.
Buồng xe tĩnh mịch, bầu trời phía trước thiết bị chắn gió bằng kính đang nhiễm một tầng đỏ rực. Lông mày người đàn ông trung niên nhíu chặt, khóe miệng lại trở nên co quắp… Hai tay buông thõng bên chân đột nhiên siết chặt.
"Không đúng!"
"Trong này nhất định có sơ hở!"
Tình báo đáng giá nhất hiện tại chính là người đứng sau Lý Ngọc Trân. Ai có thể tìm ra nhân vật bí ẩn kia thì người đó có thể nhận được lợi nhuận là một con số trên trời và rất nhiều tài phú khác.
Anh ta đột nhiên mở mắt.
Người đàn ông trung niên giống như là nhớ ra cái gì đó, lại lần nữa load lại tất cả những tin tức vụn vặt.
"Mặc dù thang máy Xuyên Hòa có chương trình chống trộm, biểu hiện bên ngoài là 48 tầng, trên thực tế lại không dừng lại tại tầng 48. Đây chính là sơ hở trong đó… Thám tử của mình đã bắt được, vào 10 giờ 15 phút sáng hôm nay, thang máy hình như đã lên đến tầng 58."
"Nếu như suy đoán này là chính xác."
Người đàn ông trung niên cúi đầu.
[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc…]
Đúng lúc này.
Cửa kính xe bị gõ vang.
Một người lớn tuổi ăn mặc giản dị, tóc hoa râm mang theo một chồng giấy báo: "Tiên sinh, muốn mau báo chiều không?"
"Lấy cho tôi một phần." Người đàn ông trung niên đáp.
Anh ta đưa tiền và nhận lấy một phần báo chiều.
"Cám ơn! Cám ơn! Người tốt cả đời bình an…" Người lớn tuổi chắp hai tay vẫy vẫy, sau đó run rẩy rời khỏi.
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn người lớn tuổi kia, bàn tay lướt qua tờ báo, một chiếc thẻ nhớ to bằng móng tay tuột xuống.
Ông lão lúc nãy thuộc về tầng lớp ruồi nhặng bên ngoài cùng của vòng tròn. Thường được gọi là Lão Bắc, có mặt tại những nơi có thể kiếm tiền, làm những công việc đơn giản nhất, đơn thuần canh giữ ở bên ngoài Xuyên Hòa, dùng một số camera với góc độ khác nhau để quay lại việc ra vào hàng ngày của tòa nhà, sau đó bán lại video cho người cần.
"Hả?" Người đàn ông trung niên kêu một tiếng.