Chương 207 - Tài Bắn Súng Của Lục Bình!
Mỗi một lần giậm chân, mỗi một lần vung quyền, mỗi một lần truyền lực lên bả vai… đều khiến cho cả phòng chấn động theo, những mảnh vụn của da tường, trần nhà không ngừng rơi xuống.
Lục Bình nhìn một màn này đến xuất thần. Anh chỉ là một nhân viên bình thường, cho dù như thế nào đều không thể tưởng tượng được, sức mạnh của một người có thể đạt đến trình độ này.
Tuy rằng không khủng bố như trong huyền huyễn, nhưng có lẽ chỉ kém chiến lực trong Long Xà Diễn Nghĩa một chút.
"Tác giả kia…"
"Chỉ sợ là tồn tại trong giới truyền võ."
Lục Bình thì thầm tự nói.
Sau khi đánh xong quyền pháp, Lý Đại Chung ợ rượu, vẻ mặt đầy đắc ý. Dưới mệnh lệnh của Đinh Thanh, hai cô gái uyển chuyển cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, nở nụ cười đi lên nghênh đón đối phương.
"Tôi rất hài lòng về quyền pháp của sư phụ Lý." Lục Bình chưa từng thể hiện ra sự chấn động trong lòng của mình. Anh chỉ lộ ra nụ cười, thở dài một hơi rồi nói. Sau khi hơi dừng lại một chút, anh nhìn về phía Đinh Thanh, hỏi: "Đinh Thanh đã hứa hẹn cho sư phụ Lý những đãi ngộ gì?"
"Đãi ngộ căn bản là 5 triệu một năm." Đinh Thanh cung kính đáp.
"Vậy thì tăng gấp đôi đi, sư phụ Lý, nếu như làm xong chuyện thì tôi sẽ cho anh 10 triệu."
Trong tầm mắt, sư phụ Lý lúc nãy còn vô cùng uy phong sau khi nghe thấy con số 10 triệu thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình. Lục Bình gõ gõ đầu ngón tay lên bàn uống trà, tiếp tục nói:
"Phía sau, nếu như Lý bằng lòng làm một số chuyện khác thì sẽ tính thêm tiền."
"Ha ha ha!"
"Lục tiên sinh đúng là hào sảng! Anh hào sảng, tôi cũng hào sảng! Chỉ cần Lục tiên sinh có phân phó, không ai dám không theo lão Lý tôi!"
Lục Bình cười, không có nói gì nữa.
Đinh Thanh chú ý tới Lý Đại Chung ngáp một cái, làm ra vẻ mệt mỏi, liền hiểu ý nhìn về phía hai cô gái, trầm giọng nói:
"Sư phụ Lý cũng mệt mỏi rồi, hai người các cô đưa sư phụ Lý về phòng nghỉ ngơi đi, nhớ chăm sóc kỹ cho sư phụ Lý!"
Không lâu sau.
Trong căn phòng riêng với sàn nhà bị vỡ thành từng mảnh chỉ còn dư lại hai người Lục Bình và Đinh Thanh.
"Lục tiên sinh." Đinh Thanh đi tới trước cửa, nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó đi trở về trước mặt Lục Bình, khom người gọi một tiếng.
"Ừm."
"Chuyện về sư phụ Lý đã làm rất tốt. Tiếp theo, sàng lọc tốt thành viên của tiểu đội, chờ sau khi xác nhận danh sách thì đưa cho tôi xem qua trước.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lục Bình gắp mấy viên đá bỏ vào ly rượu, bưng lên, lắc lắc chất lỏng đậm đặc trong ly. Anh tĩnh nhấp một hớp, sau đó trầm giọng nói.
"Vâng!" Đinh Thanh nghiêm túc đáp.
Sau khi phân phó xong, Lục Bình không có nói thêm gì nữa. Lục Bình rời khỏi phòng riêng, lao vào trong màn đêm lạnh lẽo. Anh nhét tai nghe vào trong tau, bản nhạc điệu Waltz đã nghe cả ngày nay lập tức vang lên ở bên tai.
Hai tay anh cắm ở trong túi, đi ở trên vỉa hè.
Trong đầu anh không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây. Bất kể là nâng cao kỹ năng diễn xuất, hay là chiêu mộ võ sư… Hoặc là, thúc đẩy sự hợp tác giữa mấy người Ngô Thì Chương của Hồng Lâu, Nhậm Xuyên Nam. Mọi chuyện dường như đang cực kỳ thuận lợi, nhưng càng là thuận lợi, trong lòng Lục Bình lại càng bị một loại cảm giác gấp gáp bao phủ.
"Nhanh lên một chút!"
"Còn phải nhanh hơn chút nữa!"
Lục Bình thấp giọng tự nói. Anh muốn bản thân có thể mau chóng mạnh lên, để cho mình có thể tháo bỏ thân phận Husky, thực sự trở thành loài săn mồi cao cấp nhất trong chuỗi thức ăn này!
"Từ trên người Lý Đại Chung có thể phân tích ra một số điểm. Thứ nhất, thực lực của quyền sư truyền thống rất mạnh mẽ, có thể né được súng đạn ở trong khoảng cách gần. Chỉ là không xác định được là có thể né được bao nhiêu tay súng. Thứ hai, căn cứ theo quan điểm trước đó, mặc dù quyền sư giết người bình thường chỉ như giết gà con, nhưng thượng tầng của Kim Tự Tháp vẫn không phải do võ giả khống chế. Quyền sư truyền thống chỉ có thể phục vụ cho nhà đế vương."
"Nói như vậy, vũ khí hiện đại và lực lượng khoa học vẫn không thể kháng cự trật tử chủ đạo của thế giới. Chỉ là không rõ, đám quyền sư bọn họ có phân chia cấp bậc hay không… chắc là cũng có."
⚝ ✽ ⚝
Sau khi làm rõ suy nghĩ, trong lòng Lục Bình cảm thấy nóng nảy, nhưng vẫn có thể khắc chế. Anh gọi một chiếc xe taxi ở ven đường, trở lại căn nhà cạnh dòng sông Phổ.
"Lục tiên sinh uống rượu sao."
Lý Anh mặc một bộ váy dài màu đỏ thắm, nhón chân lên, cởi áo khoác xuống cho Lục Bình. Sống mũi xinh đẹp của cô nhẹ ngửi một cái, ngoại trừ mùi rượu, còn kèm theo mùi nước hoa. Cô còn nhìn thấy có mấy sợi tóc dài ở trên quần áo, cô ôn nhu phủi sợi tóc đi, nhẹ giọng nói.
"Tôi đi nấu chút canh giải rượu." Lý Anh nói.
Đi vào trong phòng, Lục Bình trông thấy một bàn đồ ăn còn nguyên. Anh thu hồi tầm mắt, sau đó đi về phía phòng khách: "Không cần, uống không nhiều."
"Tôi còn nấu chút trà, vừa học được, tay nghề có lẽ không tốt."
"Vậy thì uống một chút."