← Quay lại trang sách

Chương 208 - Vấn Đề Không Lớn

Từ khi vào trong nhà, ánh mắt của Lý Anh luôn dừng ở trên người Lục Bình. Sau khi nhìn thấy anh nhìn thoáng qua nhà bếp thì trên mặt cô lộ ra một chút nụ cười. Trong lòng cô, Lục tiên sinh sẽ ăn đồ mà cô nấu… Tốt, ăn nhiều sẽ sinh ra nỗi nhớ nhung. Sau khi tới mà không ăn đồ cô nấu… thì sẽ càng tốt hơn! Cô tin tưởng, mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì trong lòng Lục tiên sinh ít nhất cũng có chút cảm giác áy náy.

Như vậy là đủ rồi.

"Thoải mái."

Lục Bình uống trà.

Lý Anh cong chân, nửa quỳ ở trước ghế sofa của Lục Bình, ngón tay mỏng manh tinh tế không ngừng xoa bóp phần cổ có chút cứng ngắc.

Lục Bình cầm điện thoại di động lên, trả lời tin nhắn của bạn gái Trương Oánh Oánh.

"Bắt đầu đi." Anh thả xuống chén trà, ôn hòa nói.

Trong điệu nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, một tay Lục Bình nắm lấy eo Lý Anh, tay còn lại nắm tay đối phương, nhẹ nhàng nhảy theo tiếng nhạc. Không biết là do Lý Anh đã dành nhiều công sức để học múa hay là do Lục Bình có chuẩn bị, tiến độ của hôm nay rất nhanh, thậm chí đã không còn liên tục giẫm phải chân của Lý Anh nữa.

Buổi tối, kết thúc.

Lý Anh thở ra một hơi, đáy lòng có một chút nuối tiếc. Nếu như có thể lựa chọn, cô thà rằng mình bị giẫm châm thêm mấy ngày nữa.

⚝ ✽ ⚝

"Mẹ kiếp!"

"Chỉ còn ba ngày nữa là đến bữa tiệc dạ hội tối thứ sáu, thời gian căn bản là không đủ dùng!"

Trở lại trong căn nhà thuê chung chật hẹp.

Lục Bình ngồi ở giữa tình báo, không ngừng đọc tình báo đổi mới. Mỗi câu mỗi chữ trong những phần tình báo này đều có thể trở thành cọng rơm cứu mạng vào lúc mấu chốt.

Sau khi buộc bản thân đọc một hồi lâu, trong lòng Lục Bình không khỏi cảm thấy phiền não. Anh ngồi ngẩn người trước bàn đọc sách, mười ngón tay lướt qua mặt bàn. Anh không ngừng điều chỉnh hô hấp, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn không ngừng đập kịch liệt.

Anh đột nhiên đứng dậy, ghim khẩu súng lục P226 ở bên hông, sau đó lấy chiếc túi tennis ra từ trong tủ treo quần áo rồi đeo lên lưng. Lục Bình đẩy cửa ra, hòa mình vào trong bóng đêm.

Trước cửa tiểu khu, anh liếc nhìn chiếc xe đạp công cộng.

[ Lạch cạch ——]

Sau mười mấy phút.

Trước nhà kho hẻo lánh, tiếng xiềng xích được mở ra vang lên rõ ràng.

Lục Bình đứng ở trước nhà kho, bật ánh đèn màu cam lên.

Lục Bình nhìn xung quanh phòng một lượt, nhặt mấy thùng carton cũ ở trong góc lên, xé thành từng mảnh dài, sau đó dựng thẳng vào tường.

Anh giơ khẩu súng lục lên.

Lùi về sau.

[ Két két ——]

Tiếng lên nòng quen thuộc.

Lục Bình khép một mắt lại, nhắm vào bìa carton, ngón trỏ chậm rãi bóp cò.

[ Phanh ——! ]

Tiếng súng nặng nề vang lên, viên đạn gào thét xuyên qua.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nhìn về phía viên đạn còn cách bìa carton một khoảng, trầm mặc.

Tiếp tục!

Trong gian phòng sâu trong nhà kho, dấu đạn vờn quanh bìa carton, bắn cho bức tường bên ngoài bìa carton thành cái rổ. Mà tấm bìa carton ở chính giữa kia lại không nhúc nhích một chút nào.

"…" Lục Bình tiếp tục trầm mặc.

"Vấn đề không lớn."

"Đây cũng không phải là do thiên phú bắn súng của mình kém, đúng vậy! Chỉ đơn thuần là do mình thiếu thời gian luyện tập, còn chưa làm quen được với cảm giác cầm súng mà thôi."

Trong nhà kho, Lục Bình nắm khẩu súng lục, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập kịch liệt. Anh hít một hơi thật sâu, không ngừng tự an ủi mình.

"Thử khẩu súng bắn tỉa MK22 một chút."

Lục Bình nhét khẩu súng lục vào bên hông, quay người nhặt túi tennis màu đen kia lên. Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua gian phòng phía sau, ước tính chỉ khoảng bốn, năm mét vuông, mà tầm bắn của MK22 có thể đạt đến 1500m, phòng này hoàn toàn không đủ để thi triển.

"MK22 do công ty Bartlett chế tạo, đang từng bước thay thế M40 kiểu cũ và súng bắn tỉa M1."

Lục Bình bước về phía không gian chính của nhà kho.

Trong nhà kho tối tăm và đổ nát, chỉ có tiếng bước chân trầm lặng vang dội.

"Nếu tính từ Đông sang Tây thì căn nhà kho này chắc cũng được 150 mét. Đoán chừng miễn cưỡng có thể thử nghiệm một chút."

Lục Bình đứng ở giữa nhà kho, quan sát trái phải. Anh nhìn về phía tầng hai, dự định đi lên tầng hai thử một chút. Trong bóng đêm, khi bước chân vừa đặt lên cầu thang gỉ sét, tiếng [ Cót két ——] nặng nề chợt vang dội. Lục Bình dừng lại, hít sâu một hơi rồi tiếp tục bước về phía trước.

Lục Bình nhặt được mấy tấm thép bị vứt bỏ, ép chúng tại một đầu. Anh bật đèn pin điện thoại di động lên, đặt thẳng ở bên cạnh tấm thép.

Lục Bình rảo bước, đi dọc theo tầng hai đến một bên khác. Anh nhìn về phía bóng đêm mờ mịt, đèn pin điện thoại di động của mình giống như là ngọn hải đăng dẫn đường trong đêm tối.

"Độ khó của súng bắn tỉa chắc chắn là sẽ cao hơn. Lần đầu tiên thử, có thể hạ yêu cầu xuống thấp một chút, chỉ cần chạm vào rìa tấm thép là được rồi." Lục Bình thấp giọng tự nói.

Anh kéo dây kéo, dựa vào ánh sáng yếu ớt, một cỗ máy giết người công nghiệp phản chiếu vào đáy mắt.