← Quay lại trang sách

Chương 214 - Khảo Nghiệm Lớn Nhất Đối Với Kỹ Năng Diễn Xuất!

Lý tiểu thư, cô muốn bồi thường cho tôi thế nào đây?"

"Tối nay…"

"Tôi là người chặn súng cho cô đó."

Dưới màn đêm.

Trong ngọn đèn.

Trong đại lĩnh vực thiết kế toàn cầu, viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải rất có tiếng tăm. Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… con ngươi Lục Bình hơi co rút, thân thể nóng lên. Bên tai anh chỉ còn lại tiếng tim đập kịch liệt, cả người dường như sắp bị tâm trạng khẩn trương cắn nuốt!

Không thể như thế!

Vùng vẫy!

Muốn vùng vẫy thoát ra!

Giống như là đang chìm vào trong một cơn ác mộng, ý thức đã thanh tỉnh, nhưng thân thể lại không thể động đậy, đang cố gắng tránh thoát…

Gầm thét!

Trong giây lát, Lục Bình chợt thoát khỏi tâm tình này, cảnh tượng sống động lại xuất hiện ở trước mặt anh. Gương mặt anh không cảm xúc, mang theo nụ cười nhạt nhìn về phía Lý Ngọc Trân, ôn hòa nói.

Những lời này là chỉ điểm, là cảnh cáo.

"Cao thủ đánh cờ thực sự thường sẽ ngụy trang bản thân mình thành quân cờ."

"Lục tiên sinh."

"Anh có thể nói cho tôi biết một chuyện hay không, trong bữa tiệc, anh là quân cờ, hay là tôi mới chính là quân cờ?"

Lý Ngọc Trân liếc mắt nhìn sang, đôi mắt nhìn chăm chú hướng về phía Lục Bình, giọng nói lạnh lùng vang dội khắp buồng xe. Cô trở lại Yến Kinh, cùng ông nội xem xét lại từng lần Lục Bình xuất hiện và hành động của đối phương. Lão gia tử vận dụng mạng lưới tình báo của gia tộc nhưng vẫn không tra được chút dấu vết nào liên quan tới đối phương. Mặc dù không tra được tin tức của đối phương, nhưng cũng mơ hồ trông thấy mạch nước ngầm mãnh liệt đang bao trùm Trung Hải. Đó rõ ràng chính là một trận đánh cờ cách không giữa những tồn tại chí cao ở bên trong thần điện kia.

⚝ ✽ ⚝

Trên mặt Lục Bình vẫn là nụ cười yếu ớt, trong lòng thì lại đang gõ ra một dấu chấm hỏi.

Trong chiếc xe Rolls Royce, hai người nhìn nhau mỉm cười, giống như chưa từng nói ra cái gì cả.

"Tiểu thư" Tại vị trí tài xế, đội trưởng đội an ninh Bảo Huy Quân lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.

Lý Ngọc Trân nhìn về phía trước.

Nhận thấy ánh mắt đã dời đi chỗ khác, Lục Bình thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù anh cảm thấy hình như đối phương đã hiểu lầm cái gì đó rồi, nhưng hiểu lầm này cũng không phải là chuyện xấu. Anh cũng nhìn về phía trước xe, đoàn xe đã chuẩn bị đến nơi. Trước bãi đỗ xe, một nhân vật có tiếng tăm khác đến Trung Hải cũng đang đỗ xe.

Sau khi xuống xe, người đàn ông trung niên kia bỗng nhìn về phía Lý Ngọc Trân, cười gật đầu, sau đó đi sang bên cạnh đón bạn nữ đồng hành cùng mình.

"Có ý gì?"

"Mình cũng phải làm như vậy sao?!"

Hình ảnh lúc nãy phóng đại ở trong mắt Lục Bình. Anh thở ra một hơi, vừa hưng phấn lại khẩn trương. Anh quả thực đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy ở trong phim ảnh.

Tham dự dạ hội lần này, Lục Bình không phải là hoàn toàn không có mục đích. Anh muốn mượn cơ hội này để đi chứng kiến phong thái thật sự của các nhân vật trong giới thượng lưu một chút. Tương tự, anh còn muốn dựa vào thân phận của Lý Ngọc Trân để tạo dựng ấn tượng đối với các mục tiêu trong tình báo tương lai. Từ đây về sau, anh có thể xem như là đã thực sự bước lên sân khấu quyền lợi.

⚝ ✽ ⚝

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, đoàn xe Rolls Royce lái về phía trước. Cửa xe lần lượt được mở ra, đội ngũ an ninh của Lý gia Yến Kinh xuống xe và quan sát kỹ bốn phía… Sau đó, tại chiếc xe chính, đội trưởng đội an ninh Bảo Huy Quân đẩy cửa xe ra.

"Lục tiên sinh." Giọng nói khàn khàn của Bảo Huy Quân vang lên ở bên tai.

"Ừm." Trên mặt Lục Bình không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ đáp lại một tiếng. Gương mặt mang theo chút ý cười nhàn nhạt, bước ra khỏi xe.

Khi toàn bộ thân thể bước ra khỏi xe và hoàn toàn hiện ra ở trước thảm đỏ của viện bảo tàng, từ đầu đến cuối, tất cả ánh mắt của người nổi tiếng và quyền quý ở bốn phía đều dừng lại ở trên người anh.

Đó là một tác động lớn giống như là biển gầm!

Trước gò má, chiếc mặt nạ màu đen thần bí chính là nguồn an ủi cho cảm giác an toàn cuối cùng của anh. Lục Bình hiểu rõ, mình bây giờ không có thời gian do dự, tất cả nhất cử nhất động của anh đều sẽ mọi người có mặt ở hiện trường săm soi và nhớ kỹ.

"Tối nay chính là khảo nghiệm lớn nhất đối với kỹ năng diễn xuất của mình" Anh thì thầm ở đáy lòng.

Anh không có dừng lại, trên gương mặt lộ ra nụ cười ôn hòa không biết đã luyện tập bao nhiêu lần.

Giống như người đàn ông trung niên lúc nãy, Lục Bình đưa mắt nhìn mấy người xung quanh một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu. Tất cả những gì trông thấy không phải là nụ cười nhiệt tình thân thiện và đáp lễ… Ở phía trước, bên trong thảm đỏ nơi xa, Lục Bình trông thấy nữ minh tinh Cao Viên Viên- người mà mình thích nhất khi còn là một nhân viên bình thường. Đối phương mang mặt nạ hình cánh bướm. Cô nhìn thấy ánh mắt của anh thì cũng gật đầu, lộ ra nụ cười ôn hoà.

Sống lưng Lục Bình không khỏi chảy mồ hôi lạnh.