← Quay lại trang sách

Chương 213 - Mình Là Con Cừu Non Duy Nhất Trong Cái Giới Ăn Thịt Này!

Lục Bình và Lý Ngọc Trân được mọi người bao vây, như chúng tinh phủng nguyệt. Hai người sánh vai đi về phía sảnh thang máy. Trong tầng hầm ga ra, xuất hiện ở trước mắt cũng không phải là chiếc Maybach kia, mà là một đoàn xe Rolls Royce. Tối nay Lý Ngọc Trân không chỉ đại biểu cho Xuyên Hòa, mà phần lớn chính là Lý gia Yến Kinh.

"Đây chính là nội tình, mình còn kém quá xa."

Lúc này, những gì đang trải qua ở thời điểm hiện tại khiến cho Lục Bình cảm giác hoàn toàn xa lạ. Anh cẩn thận quan sát và nhớ kỹ. Đồng thời, anh còn cần khắc chế tâm tình, để cho mình có vẻ ôn hòa và bình thường.

"Thật khó!"

Ngồi vào trong xe, Lục Bình rũ đầu ngón tay đang đưa ra lại theo bản năng. Anh quan sát chiếc xe của đám người quyền quý đứng đầu đỉnh tháp thường xuyên xuất hiện bên trong điện ảnh và tiểu thuyết..

"Thật đẹp!"

Rất nhanh, sự chú ý của anh lập tức bị người phụ nữ bên cạnh thu hút. Lục Bình khắc chế tất cả tâm trạng, thu liễm cảm xúc, tính toán phản ứng của mình:

"Ài… Mình đúng là một tên điểu ti, không có quá nhiều thay đổi. Chuyện mình muốn làm, cho dù là liều mạng, cũng phải gặp phong thái ở đỉnh cao một lần, cố gắng hết sức để giẫm đám người cao cao tại thượng kia ở dưới chân."

Đoàn xe Rolls Royce ổn định lái ra khỏi tòa nhà Xuyên Hòa.

Từ sau khi đổi mới tình báo, Lục Bình ngồi qua không ít xe sang, nhưng đoàn xe chân chính đại biểu cho gia tộc cao cấp thì còn là lần đầu tiên. Thân ở trong đó, anh có thể cảm nhận được, nơi đoàn xe đi qua, toà thành phồn hoa như minh tinh này đều biết, đều giống như bị nhấn phím bất động. Từ đầu đến cuối, tất cả người qua đường, tất cả phương tiện giao thông đều đều đặt toàn bộ sự chú ý lên đoàn xe.

Loại cảm giác vô cùng thỏa mãn này bắt đầu bốc lên từ lòng bàn chân, khiến cho người ta trầm mê, yêu thích! Phảng phất như muốn kêu gào, tôi, mới là vua thế giới!

"Không, không thể tiếp tục như thế. Hiện tại, mình nên ngáp một cái, dùng ngôn ngữ cơ thể để thể hiện sự ung dung của mình."

Nghĩ đến đây, Lục Bình dừng động tác chống cằm bình tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ lại, ngáp một cái cho thoải mái.

"Lục tiên sinh." Đúng lúc này, giọng nói có chút lạnh lùng của Lý Ngọc Trân chợt vang lên.

“Hửm?" Lục Bình bình tĩnh. Anh hơi dựa thân thể về phía sau, hai chân bắt chéo, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.

"Nhậm Xuyên Nam tiên sinh và Triệu Chính Khiếu tiên sinh cùng nhau sáng lập tập đoàn Thế giới mới, còn tiếp nhận đầu tư?" Môi đỏ của Lý Ngọc Trân khẽ mở, chậm rãi hỏi.

“Ồ? Chẳng lẽ Lý tiểu thư cũng quan tâm đến tập đoàn vừa mới thành lập này?" Lục Bình cười khẽ một tiếng, đáp.

“Quan tâm? Nói như vậy, ngược lại cũng không phải là không thể."

Trong giọng nói của Lý Ngọc Trân mang theo chút ý cười, cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Tôi chỉ xem trọng Lục tiên sinh!"

Lục Bình nghe vậy thì cười ra tiếng.

"Nếu như Lý tiểu thư có cần, tôi có thể tổ chức một cái bẫy cho Lý tiểu thư. Các người có thể tự đàm phán, tôi chỉ là một người trung gian, đúc kết không quá nhiều." Lục Bình nhún vai một cái, nói.

Trò chuyện mấy câu, trong buồng xe lại rơi vào một khoảng yên tĩnh.

Đoàn xe Rolls Royce hướng về phía khu vực phồn hoa nhất thành phố, cách Viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải không xa đã có thể nhìn thấy các đội xe sang hàng đầu không ngừng tụ tập.

Hai bên đường có rất nhiều phóng viên và du khách tới quan sát. Ánh đèn flash liên tục sáng lên… Từ quỹ tích của đoàn xe có thể nhìn ra, các đoàn xe khác nhau sẽ lái về phía viện bảo tàng theo thứ tự nhất định, địa vị gì, vị thế gì, có phân biệt đãi ngộ rõ ràng.

Sau khi đoàn xe của Lý Ngọc Trân tiến vào, nó dường như không cần quan tâm đến cái gọi là trận tự. Nó ngăn ở trước mặt tất cả đoàn xe, toàn bộ xe khác đều dừng lại nhường đường…

"Lý tiểu thư cũng chuẩn bị mặt nạ?"

Lục Bình xuyên qua cửa sổ xe, nhìn về phía chiến trận được mọi người chú ý ở bên ngoài cửa sổ, nhiệt huyết lần nữa dâng trào.

Anh di chuyển sự chú ý, trông thấy Lý Ngọc Trân mở hộp gỗ ra, lấy ra một chiếc mặt nạ che nửa mặt tương tự với mình. Chỉ là, khác với cái màu đen của anh, của đối phương là màu trắng. Phương hướng thiết kế là nữ thần, thiên sứ tinh khiết; mà cái của anh lại là ma quỷ tà mị.

2 tấm mặt nạ, một đen một trắng, cùng xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Sau khi Lục Bình hỏi ra lời, anh như ý thức được cái gì đó, tim đập rộn lên. Anh hiểu rõ, mức độ chú ý và áp lực mà mình phải trải qua trong tối nay sợ rằng còn vượt xa dự đoán của bản thân!

"Đương nhiên."

Lý Ngọc Trân đeo mặt nạ lên, nhìn về phía Lục Bình, môi đỏ nhếch lên một độ cong xinh đẹp và nguy hiểm.

⚝ ✽ ⚝

Dưới ánh đèn rực rỡ, trước viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải, mấy kẻ cầm đầu đang đứng ở trước ban công, chú ý tới đoàn xe trực tiếp lái vào bên trong kia, có người chạy vào trong phòng triển lãm.