Chương 216 - Lục Bình Tôi Là Người Săn Rồng!
Lục Bình âm thầm dùng ánh mắt lưu ý đến tư thế của Lý Ngọc Trân, học theo giọng điệu và hành vi nhận lấy danh thiếp sau đó đáp lời đối phương. Dáng vẻ rất tự nhiên ôn hòa, cô bày ra tư thế cao hơn, nhưng cũng không khiến cho người ta khó chịu, ngược lại mỗi một người được đáp lại đều cảm thấy thích thú và thụ sủng nhược kinh.
"Xin chào."
Vẻ mặt Lục Bình ôn hòa. Anh và Lý Ngọc Trân sánh vai, học tập thái độ của đối phương, cười nhạt nhận lấy danh thiếp của một người sáng lập doanh nghiệp cỡ trung.
Chờ đối phương rời khỏi, Lục Bình liếc qua danh thiếp một cái. Lục Bình có ấn tượng đối với doanh nghiệp này, là doanh nghiệp cửa hàng bán lẻ thường gặp ở Trung Hải, giá trị thị trường hai, ba trăm triệu. Trước đây, sau khi tan làm, Lục Bình từng thích mua một phần đồ ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi này mang về nhà. Mà nhân vật như vậy cùng lắm chỉ là một cái quần thể bên trong buổi tiệc này.
⚝ ✽ ⚝
"Vậy tôi sẽ vì Lý tiểu thư mà đánh hắn một cái tát cho hả giận!" Trong giọng nói của Lục Bình mang theo ý cười, nói đùa.
Anh vừa dứt lời, trong lòng lập tức tính toán bầu không khí, ý cười trong ánh mắt nồng hơn mấy phần.
"Nếu như Lục tiên sinh thật sự làm như vậy, sợ rằng ngày mai sẽ được toàn bộ giới phú nhị đại Trung Hải và Dương Thành theo đuổi tâng bốc" Lý Ngọc Trân nghiêm túc nói.
"Lục tiên sinh, tôi đi qua bên kia bái phỏng, anh muốn đi cùng không?"
Lý Ngọc Trân chỉ về phương xa, chỗ mấy ông lão tóc hoa râm đang tụ tập.
"Không."
"Tối nay viện bảo tàng có tinh phẩm hiếm thấy, tôi phải xem một chút mới được." Lục Bình nhìn thoáng qua, vuốt cằm nói.
Nói xong, hai người tách ra ở trước phòng triển lãm… Lục Bình đưa mắt nhìn bóng lưng yêu kiều đi xa, sau đó liền thu hồi tầm mắt. Lúc này, anh bỗng thở ra một hơi, đáy lòng hơi buông lỏng. Nhưng ngay sau đó, phảng phất như ý thức được cái gì đó… Ánh mắt Lục Bình quét ngang trái phải một vòng. Sau khi Lý Ngọc Trân rời đi, cảm giác áp lực bao vây quanh người lập tức biến mất. Mà bây giờ, anh hiển nhiên phát hiện, áp lực biến mất, nhưng việc anh có thể cáo mượn oai hùm cũng đã biến mất!
Điều này đại biểu, anh cần có một người để đi lại giữa những lão hồ ly và các loài săn mồi này!
"..." Lục Bình trầm mặc.
Anh đang suy tư, lúc này nếu mà đuổi theo Lý Ngọc Trân, bày tỏ muốn theo đối phương cùng nhau đi bái phỏng thì sẽ như thế nào.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ là thoáng qua.
Lục Bình bưng một ly rượu trong tay, ngẩng đầu lên cười khẽ một tiếng, bước về phía một phương hướng khác.
Trái tim không ngừng đập nhanh.
Giống như là đang thám hiểm, máu tươi nóng bỏng đang cuồn cuộn chảy xuống trong mạch máu.
Bên trong ánh mắt, đám thượng lưu kia đeo mặt nạ khác nhau thỉnh thoảng gọi nhân viên phục vụ, nhẹ giọng nói một câu, sau đó viết xuống một cái thẻ cho nhân viên phục vụ, đi đến trước các tác phẩm nghệ thuật khác nhau, để thẻ ở một bên.
"Cạnh tranh thẻ." Lục Bình thì thầm tự nói.
Tất cả tác phẩm nghệ thuật tối nay đều được đấu giá với loại hình thức này, chờ buổi dạ hội kết thúc, giá cả được để ở bên cạnh tác phẩm nghệ thuật chính là giá bán cuối cùng của nó. Mà số tiền đấu giá của tất cả tác phẩm nghệ thuật này đều sẽ được ban tổ chức dùng để trợ cấp cho khu giáo dục nghèo khó và các nhà nghệ thuật trẻ nghèo khó.
Lục Bình tùy ý dạo chơi, thỉnh thoảng dừng chân ở trước các tác phẩm nghệ thuật khác nhau. Trong quá trình này, Lục Bình có thể cảm nhận được ánh mắt quan sát rơi xuống trên người mình. Anh tham dự với tư cách là bạn nhảy của Lý Ngọc Trân, sức ảnh hưởng ắt sẽ không tầm thường.
"Tranh này là tranh gì?"
Lục Bình ngẩng đầu.
Bên trong khung tranh, anh nhìn thấy một tác phẩm phái trừu tượng gì đó, không biết là loại nào mà được đánh dấu là 2 triệu.
"Hì hì! Tôi vừa mới nghe nói, vị Tống công tử kia của Tống gia đã đến trước cửa chính, sắc mặt đều tái xanh, giống như là khủng long muốn ăn thịt người!"
Lục Bình còn đang cảm khái và đi lại trong phòng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo như chuông bạc.
Tim Lục Bình chợt đập nhanh. Anh cố khắc chế tâm tình, tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh và xem tranh, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía người chỉ che mắt ở bên cạnh. Là một cô gái đáng yêu lúc cười thì lộ ra răng khểnh. Cô chớp chớp mắt, đáng yêu nói ra.
"Nếu như anh ta là khủng long."
Lục Bình nhìn thẳng vào ánh mắt của cô gái, cảm thấy có chút quen mắt. Anh bình tĩnh nhanh chóng nhớ lại tình báo đã từng đọc. Cũng trong lúc đó, khóe miệng của anh nhếch lên theo thói quen, giọng điệu ôn hòa mà trấn định nói ra: "Vậy tôi chính là người săn rồng!"
"Liễu tiểu thư."
"Lần đầu gặp mặt, tôi cho cô một lời đề nghị."
Trong tình báo về Triệu Chính Khiếu, anh tìm được tin tức lẻ tẻ liên quan tới cô gái trước mắt. Tên là Liễu Mộc Thiên, cha làm trong ngành công nghiệp ánh sáng, tài sản khoảng 3.5 tỷ. Cô từng qua lại với con trai Triệu Bỉnh Lương của Triệu Chính Khiếu.
"Kiến nghị gì?"
Thân phận của Liễu Mộc Thiên không phải là bí mật, nhưng vẫn dừng lại khi nghe Lục Bình gọi một tiếng.