Chương 217 - Bổ Não! Sợ Rằng Đây Mới Là Mục Đích Của Lục Tiên Sinh!
Nếu tôi mà là cô, tôi sẽ cách xa vị Ngô công tử kia. Ngô công tử sắp nghênh đón khảo nghiệm, đến lúc đó đừng có mà liên lụy đến cha của mình." Lục Bình bình tĩnh nói.
Lục Bình từng đọc qua về thân phận của Ngô công tử ở trong tình báo của hai người Triệu Chính Khiếu và Ngô Thì Chương. Nhưng nội dung cũng không nhiều, chỉ là từ đánh giá của hai vị đại lão này biết được đây là một nguyên tố rất không ổn định.
Liễu Mộc Thiên nghe thấy, lông mi thật dài lập tức rung rung. Ngay sau đó, cô cười duyên rồi lên tiếng, “Anh đang nói gì vậy, anh Ngô sẽ không liên lụy đến lão cha đâu."
"Phốc —— "
"Không có ý nghĩa gì! Chỉ biết dọa người ta, bản tiểu thư không để ý tới anh nữa!"
Liễu Mộc Thiên cười một tiếng, lè lưỡi quay người rời khỏi.
Cô đi không được mấy bước lại dừng chân, gương mặt nhỏ nhắn cứng nhắc nói với Lục Bình: "Không nên trách bản tiểu thư không có nhắc nhở trước, vị Tống công tử kia đã bị anh Ngô ngăn cản lại, nếu như anh muốn chạy thì tốt nhất là nhanh chạy đi!"
Lục Bình hơi sững sờ.
Một lát sau, anh rảo bước đi xuống phòng triển lãm. Đi qua phòng triển lãm và sảnh tiếp khách, trong phòng nghỉ ngơi, một đám người bao vây trước đàn dương cầm, và khúc piano vang lên du dương. Lục Bình đứng ở phía ngoài đoàn người, trông thấy bậc thầy piano đang diễn tấu bản nhạc nổi tiếng nhất trong nước.
"Ngăn cản?"
"Chỉ sợ là không có ý tốt. Đều là phú nhị đại với nhau, chỉ muốn thêm dầu vào lửa, khiến cho lửa càng ngày càng lớn hơn mà thôi!"
"Hô!"
Nhịp tim của Lục Bình đang tăng tốc.
"Nếu như mình không hề làm gì, mặc dù chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng. Tống Tử Văn kia chỉ mới tới Trung Hải, còn không có lá gan này."
"Nhưng tương tự, khả năng bị nhục nhã là cực lớn, có lẽ… sẽ bị Tống Tử Văn tát một cái ở ngay trước mặt mọi người?"
"Hoặc là bị rót một ly rượu vang lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu xuống, chất lỏng đậm đặc sẽ chảy xuống dọc theo lọn tóc, làm ướt gương mặt, quần áo, khiến cho mình bị ướt giống như là chuột lột."
Trong ngọn đèn rực rỡ.
Bản nhạc piano không ngừng vang lên, từng bước tiến vào đoạn cao trào nhất. Lục Bình đứng bên ngoài, trong đầu hiện ra những chuyện mà mình có thể sẽ gặp phải.
Anh ngẩng đầu lên, giữa ánh mắt phản chiếu hình ảnh khách mời đông đúc.
Anh rảo bước về phía trước.
“Mọi chuyện đương nhiên là sẽ không đi tới tình trạng bết bát như thế.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Trước khi đến đây, mình đã chuẩn bị 2 phương án. Nhưng bây giờ, mình muốn thử loại thứ ba một chút… Lúc nãy, khi nhìn lướt qua đã phát hiện một chuyện, cứ trong mỗi năm người tham gia bữa tiệc tối nay thì có ít nhất một người từng xuất hiện ở bên trong tình báo."
Lục Bình thì thầm ở trong lòng. Trước mắt hiện ra từng phần tình báo, bắt đầu từ Lý Ngọc Trân, mỗi bản tình báo đều là bảo tàng khổng lồ. Cho dù đã bị lợi dụng, Lục Bình vẫn sẽ đọc đi đọc lại… Anh đã sớm phát hiện, tình báo của mỗi một người hoặc là gia tộc, đều có thể dùng để kéo ra một mạng lưới lợi ích. Mạng lưới lợi ích này liên quan đến rất nhiều quyền quý và phú hào.
Cho dù tin tức chưa đủ cặn kẽ thì cũng đủ dùng rồi.
"Tiêu tổng."
Phía trước một bức tranh sơn dầu.
Lục Bình đi đến gần, người đàn ông trung niên mập mạp đang thưởng thức bức tranh nghe vậy thì nhìn sang bên cạnh. Ông không phải là một người thích bát quái, cho nên chưa nhận ra thân phận của Lục Bình, chỉ khẽ vuốt cằm, sau đó liền chuẩn bị đi đến trước bức tranh tiếp theo.
Tiêu Lực Phu, đến từ công ty TNHH khoa học kỹ thuật, giá trị tài sản khoảng 4.3 tỷ. Xuất phát từ tình báo của Triệu Chính Khiếu, là người mà Triệu Chính Khiếu tình cờ gặp được trong lúc điều tra thị trường chứng khoán. Mà điều thú vị là, ông ta đồng thời còn là khách mời của Ngô Thì Chương Hồng Lâu, trong kho tài liệu của Hồng Lâu còn có đánh giá liên quan tới đối phương.
Anh giả vờ như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu, đợi đến lúc người đàn ông trung niên muốn rời khỏi thì chợt lên tiếng.
Đối phương hơi dừng lại, hoài nghi nhìn về phía Lục Bình.
"Tiên sinh, cậu gọi tôi?"
"Tôi họ Lục." Lục Bình lại cười nói.
"Nếu như đã gặp mặt, vậy tôi sẽ cho ông một lời cảnh tỉnh. Đê dài ngàn dặm, bị hủy bởi tổ kiến."
Anh không nói nhiều, nói xong liền tiếp tục thưởng thức tranh sơn dầu.
"Tiên sinh?"
Tiêu tổng nhíu mày, thấy người kia không có ý định nói thêm gì, trong lòng mắng một câu, rồi rảo bước rời khỏi. Đi một đoạn không xa, trong phòng triển lãm, sự chú ý của các khách mời bắt đầu chuyển từ trên người Lục Bình qua Tiêu Lực Phu.
Chờ Tiêu Lực Phu rời khỏi, Lục Bình quay đầu lại nhìn, ánh mắt quét qua đám khách mời.
"Lý Ngọc Trân? Là vị kia của Lý gia Yến Kinh?"
Tiêu Lực Phu giống như là nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt lập tức xoay người. Ông đột nhiên xoay người, thân ảnh của Lục Bình đã không còn nữa. Ông nhanh chóng đi ra ngoài ban công, bấm điện thoại.