← Quay lại trang sách

Chương 219 - Lục Bình Đánh Một Bạt Tay!

Bị nhóm danh viện quyền quý bao vây, giống là là tiêu điểm thực sự.

Lục Bình đeo mặt nạ, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn. Anh nhìn như nói rất nhiều, nhưng trên thực tế thì chỉ chỉ điểm cho mấy người mà thôi. Phần lớn là mượn mấy tin tức lẻ tẻ để kích thích và phóng đại bầu không khí bí ẩn.

Đám quyền quý này chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi!

Bọn họ cũng sẽ đi theo hiệu ứng bầy đàn!

"Các vị!"

Lục Bình giơ ly rượu vang chỉ còn lại 1/3 trong tay lên, cong ngón tay gõ vào thành ly. Tiếng [ Keng —— keng ——] thanh thúy dễ nghe vang lên ở trong đám người. Anh nâng cao giọng, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình, tiếp tục nói:

"Hôm nay tới đây thôi."

"Nếu như lại tiếp tục thì sẽ làm chậm trễ tiệc dạ hội này mất!"

Lục Bình cao giọng nói.

Nói xong, anh cầm theo ly rượu, mỉm cười rảo bước ra khỏi đoàn người. Trước mặt, đám người chủ động tránh sang hai bên tạo thành một con đường. Sau khi thoát khỏi đám người thượng lưu kia, trong tay anh đã cầm một xấp danh thiếp thật dày.

Ánh đèn rực rỡ.

Giới thượng lưu tụ tập.

Sau khi nhìn thấy thái độ của vị tiên sinh này, danh viện bốn phía đều thức thời không có tới quấy rầy nữa.

"Hô!"

Xung quanh Lục Bình đã không còn người nào nữa, nhịp tim anh không ngừng tăng tốc, các loại sợ hãi tuôn ra ngoài theo từng đợi. Lúc này, cả sống lưng của anh đều bị mồ hôi bao phủ. Dưới chân như có chút nhũn ra, hai huyệt thái dương dường như có chút sưng lên.

Có trời mới biết được lúc nãy anh đã phải vắt óc thế nào để liên hệ các thông tin bên trong tình báo cơ mật màu vàng và màu trắng lại với nhau. Trong đó có không ít phú thương đều đeo mặt nạ che kín, cho nên độ khó lại càng cao hơn!

"Cũng may."

"Cũng may là mình đã rút lui đúng lúc, nếu không thì sắp không chịu nổi nữa rồi… chắc chắn sẽ bị lộ tẩy!"

Đứng một hồi, Lục Bình cảm giác đã tốt hơn nhiều.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía tác phẩm nghệ thuật trước mặt. Đây là một bức thư họa cổ đại của Triệu Quốc, tranh thủy mặc.

"Bức tranh này hoàn toàn không thể so sánh với bức tranh trừu tượng ban nãy." Anh lẩm bẩm một câu, nhìn chăm chú vào tấm biển bên cạnh. Là tác phẩm của Cung Hiền (1618 -1689 ), vẽ về Tiên Khách Lâu, trên tấm thẻ bên cạnh có ghi giá khởi điểm là 8.5 triệu.

Trong lòng âm thầm líu lưỡi, lý giải của anh đối với thư họa cổ đại Triệu Quốc miễn cưỡng dừng ở Đường Bá Hổ, Phó Bảo Thạch.

Anh cố gắng bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn đi tới gần, đứng sánh vai với Lục Bình. Đối phương nhìn bức tranh sơn thủy này bằng ánh mắt sắc bén mang theo chút thưởng thức. Một giọng nói ôn hòa vang lên ở bên tai Lục Bình:

"Lục tiên sinh yêu thích sao?"

Lục Bình mỉm cười, liếc mắt một cái. Trong đầu đang không ngừng nhớ lại, người này chưa từng xuất hiện ở bên trong tin tức tình báo, lúc đó anh đã thuận miệng bịa ra một câu không thích hợp nói tại đây rồi cho qua. Đây chính là Lôi Tài Vinh của công ty TNHH phát triển kinh tế Trung Hải.

Đáng chết! Tại sao ông ta lại tới đây?!

Anh thầm mắng ở trong lòng một câu.

"Cá nhân tôi khá là yêu thích tác phẩm của Cung Hiền." Lục Bình cười nói.

"Xem ra sở thích của Lục tiên sinh cũng khá là giống với tôi. Cung Hiền, còn được gọi là Sài Trượng Nhân, Chung Sơn Dã Lão, sống trong thời đại lịch sử có nhiều biến động. Điều này khiến cho bên trong thư hoạ của Cung Hiền có một loại lực lượng không giống bình thường." Lôi Tài Vinh lộ ra vẻ cảm khái, tiếp tục nói.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ bày ra tư thế lắng nghe.

"Xin chào, mang một tấm thẻ đấu giá qua đây."

Lôi Tài Vinh nói xong thì nhìn về phía nhân viên phục vụ cách đó không xa, sau đó lên tiếng chào hỏi. Sau khi nhận lấy tấm thẻ đấu giá, ông ta liền cầm cây bút bên cạnh lên viết xuống cái giá của mình, trực tiếp nâng từ 8.5 triệu lên 10 triệu.

"Lục tiên sinh, nếu như chúng ta đều là người yêu thích tranh của Cung Hiền thì tác phẩm này coi như là quà gặp mặt mà tôi dành tặng cho tiên sinh đi." Lôi Tài Vinh tiếp tục nói.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình nghe vậy, trong lòng hiện lên một dấu chấm hỏi. Anh nhớ lại lời nói ban nãy của mình, cảm thấy có khả năng là đã nói trúng. Hiện tại, người ta đã cầu tới cửa rồi.

Không nhận, nhưng lời lúc nãy đã nói ra ngoài rồi.

Nhưng nếu nhận thì Lục Bình cũng không rõ lai lịch của đối phương.

"Vậy cứ như thế đi. Tôi rất mong đợi được nói chuyện riêng cùng Lục tiên sinh… Lôi mỗ liền không quấy rầy tiên sinh nữa!"

Lôi Tài Vinh giống như là đã nhìn ra được chút tâm tư của Lục tiên sinh, lập tức cười nói. Nói xong, ông lập tức dùng hai tay đưa danh thiếp cho người kia, sau đó ôm quyền, quay người rảo bước rời khỏi.

Lục Bình đứng tại chỗ, tiếp tục thưởng thức bức tranh thủy mặc trước mắt. Một lát sau, anh liền bước rời khỏi.