← Quay lại trang sách

Chương 237 - Bổ Não Do Lục Bình Mang Tới!

Hạ Mẫn Đan siết chặt nắm đấm, cô móc chìa khóa ra. Trong tiếng vang lách cách, tim đập nhanh đến cực điểm. Thật lâu sau, mới mở cửa phòng ra… Trong phòng vẫn tĩnh lặng như cũ, cô thở ra một hơi. Nhưng ngay sau đó, lúc nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, lông mày lá liễu lại nhẹ nhíu lại: “Bình Tử cũng thật là, bà đây đã bị cậu ngủ rồi, nghe thấy bà đây trở về, cũng không thèm đi ra nhìn một cái."

"Quả nhiên."

"Những đàn ông này không có gì tốt cả, có được liền sẽ không còn quý trọng nữa."

Cô thay giày, sau đó bước về phía phòng ngủ của Lục Bình, giơ tay lên muốn gõ cửa phòng của Lục Bình, đốt ngón tay chợt dừng lại ở trước cửa. Sau đó, nghe thấy bên trong nhà là một mảnh yên tĩnh, mũi đẹp nhíu lại.

[ Cốc cốc cốc… Cốc cốc… ]

⚝ ✽ ⚝

"Chị Mẫn Đan?" Lục Bình mở cửa, nhìn về phía Hạ Mẫn Đan đang có dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, lên tiếng gọi.

"Bình Tử, chị muốn nói chuyện với cậu." Hạ Mẫn Đan trầm giọng nói.

Cô nghiêm mặt, nhưng nhịp tim trong lồng ngực đang đập nhanh, máu tươi dưới da thịt trắng nõn đang chảy xuôi… Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu của cô nổi lên rất nhiều hình ảnh. Thậm chí cô còn nghĩ nếu như Lục Bình bổ nhào về phía mình giống như đêm qua trong lúc nói chuyện, bản thân có nên từ chối hay không.

"Được." Đúng lúc này, Lục Bình đáp.

Trong lòng Hạ Mẫn Đan thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Cô vẫn không lộ ra chút cảm xúc gì, đi về phía phòng khách.

“Cậu ngồi xuống đi." Cô chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh.

Cô ngồi ở chủ vị. Dư quang khóe mắt liếc thấy hai cái ghế sô pha thì mí mắt giật giật, bàn tay nắm chặt, trong đầu lần nữa lấp lóe những chuyện hoang đường đã qua.

Không biết có phải là do tâm lý hay không, cô thậm chí còn liếc thấy một chút dấu vết bị thấm ướt.

"Không phải!"

"Khẳng định không phải! A… mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy!"

Cô thu liễm cảm xúc.

"Bình Tử."

"Chúng ta gần đây xảy ra chút sai lầm, đây là loại hình chung sống không chính xác. Chị hi vọng, tất cả giữa hai chúng ta đều trở về quỹ đạo lúc đầu."

"Từ nay về sau, chúng ta vẫn chỉ là quan hệ bạn cùng phòng bình thường."

“Cậu hiểu ý của chị không?"

Cô nhìn thẳng vào mắt Lục Bình.

“Đã hiểu." Lục Bình gật đầu.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tất cả những chuyện này đều thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, nhưng trong lòng Hạ Mẫn Đan lại cảm thấy có chút không đúng.

"Ý của chị là, sau này chúng ta phải chú ý đến sự khác biệt nam nữ, không nên làm ra những chuyện vượt quá giới hạn!" Hạ Mẫn Đan hơi nâng cao giọng, sau đó lại trầm giọng nói.

"Được."

"Tôi biết rồi, chị Mẫn Đan.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Vẻ mặt Lục Bình thản nhiên, gật đầu nói.

"..."

Hạ Mẫn Đan nghiêm mặt, trầm mặc, một lát sau mới gật đầu một cái: "Hừm, vậy thì tốt."

"Lục Bình."

"Nam."

"26 tuổi."

Đêm khuya.

Trong chiếc xe taxi online màu trắng, Tăng Vĩ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong màn hình. Đó là một nhân viên văn phòng đeo mắt kính gọng đen, so sánh với Lục tiên sinh đeo mặt nạ trong bữa tiệc từ thiện… nếu chỉ đơn thuần là so sánh hình ảnh, nhìn từ góc độ thứ nhất liền rất khó coi bọn họ thành cùng một người. Khí chất và tư thế khác nhau một trời một vực.

"Có một chút thú vị." Tăng Vĩ nở nụ cười.

Trên màn hình có các phần mềm xẹt qua. Chỉ nhìn thấy, không ngừng có những khung hình màu đối chiếu tỉ mỉ hai tấm hình. Đầu tiên là khóe miệng, sau đó là những phần cơ thể lộ ra ngoài… Thanh niên bên trong dạ hội, tất cả tâm tình và tư thế đều thuộc về kiểu cường thế, mà thanh niên đeo mắt kính gọng đen lại có dáng vẻ ôn hòa của một nhân viên bình thường.

Đầu ngón tay Tăng Vĩ gõ lạch cạch trên bàn phím.

Thanh niên trong hai tấm hình được thiết lập mô hình trong một phần mềm ba chiều khác, ngay sau đó, những lớp quần áo bao phủ bên ngoài và da người giống như bị lột ra, chỉ lộ ra phần khung xương bên trong cơ thể!

[ Mức độ tương tự: 99%]

Số liệu màu đỏ thoáng qua.

“Lớp da có thể nói dối."

"Nhưng mà khung xương thì sẽ không "

Tăng Vĩ móc ra một điếu thuốc, đốt cho mình. Anh ta hít sâu một hơi, hai hàng khói phun ra từ lỗ mũi… Tay trái cầm điếu thuốc, lần nữa gõ bàn phím.

Xác nhận thân phận Lục Bình.

Anh ta không dám lỗ mãng tiến hành điều tra, rất sợ thu hút ánh mắt của người sau lưng đối phương… Chỉ thông qua tài nguyên, không ngừng vòng quanh tầng tầng lớp lớp, cẩn thận từng li từng tí chắp vá tin tức về nhân viên Lục Bình.

Anh ta nhìn chăm chú phần tài liệu này.

Không biết đã nhìn ra cái gì, nụ cười trên mặt biến mất, vẻ mặt ngưng trọng trước giờ chưa từng có.

Lúc biết được vị Lục tiên sinh hợp tác cùng Lý Ngọc Trân, Tăng Vĩ chưa từng khẩn trương.

Biết vị Lục tiên sinh này đạp Tống công tử một cước, Tăng Vĩ cũng không có kinh hãi, nhưng bây giờ…

"Sạch sẽ."

"Quả thực quá sạch sẽ."

Cái gọi là không chuyên môn mà xem náo nhiệt, xem môn đạo trong nghề.

Tăng Vĩ vì ẩn giấu lực lượng sau lưng đã tốn gần mười năm để thêu dệt ra một mạng lưới thông tin đầy đủ nhất. Nhưng cho dù là như vậy, nếu như có người có kinh nghiệm đặt anh ta ở dưới kính lúp thì vẫn có thể tìm được sơ hở. Mà phần lý lịch và tài liệu của Lục Bình lại khiến cho người cùng là thương nhân tình báo như Tăng Vĩ cảm thấy sạch sẽ đến run rẩy.