Chương 236 - Đều Là Người Trưởng Thành Rồi
Lục Bình âm thầm dùng ánh mắt lưu ý đến tư thế của Lý Ngọc Trân, học theo giọng điệu và hành vi nhận lấy danh thiếp sau đó đáp lời đối phương. Dáng vẻ rất tự nhiên ôn hòa, cô bày ra tư thế cao hơn, nhưng cũng không khiến cho người ta khó chịu, ngược lại mỗi một người được đáp lại đều cảm thấy thích thú và thụ sủng nhược kinh.
"Xin chào."
Vẻ mặt Lục Bình ôn hòa. Anh và Lý Ngọc Trân sánh vai, học tập thái độ của đối phương, cười nhạt nhận lấy danh thiếp của một người sáng lập doanh nghiệp cỡ trung.
Chờ đối phương rời khỏi, Lục Bình liếc qua danh thiếp một cái. Lục Bình có ấn tượng đối với doanh nghiệp này, là doanh nghiệp cửa hàng bán lẻ thường gặp ở Trung Hải, giá trị thị trường hai, ba trăm triệu. Trước đây, sau khi tan làm, Lục Bình từng thích mua một phần đồ ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi này mang về nhà. Mà nhân vật như vậy cùng lắm chỉ là một cái quần thể bên trong buổi tiệc này.
⚝ ✽ ⚝
"Vậy tôi sẽ vì Lý tiểu thư mà đánh hắn một cái tát cho hả giận!" Trong giọng nói của Lục Bình mang theo ý cười, nói đùa.
Anh vừa dứt lời, trong lòng lập tức tính toán bầu không khí, ý cười trong ánh mắt nồng hơn mấy phần.
"Nếu như Lục tiên sinh thật sự làm như vậy, sợ rằng ngày mai sẽ được toàn bộ giới phú nhị đại Trung Hải và Dương Thành theo đuổi tâng bốc" Lý Ngọc Trân nghiêm túc nói.
"Lục tiên sinh, tôi đi qua bên kia bái phỏng, anh muốn đi cùng không?"
Lý Ngọc Trân chỉ về phương xa, chỗ mấy ông lão tóc hoa râm đang tụ tập.
"Không."
"Tối nay viện bảo tàng có tinh phẩm hiếm thấy, tôi phải xem một chút mới được." Lục Bình nhìn thoáng qua, vuốt cằm nói.
Nói xong, hai người tách ra ở trước phòng triển lãm… Lục Bình đưa mắt nhìn bóng lưng yêu kiều đi xa, sau đó liền thu hồi tầm mắt. Lúc này, anh bỗng thở ra một hơi, đáy lòng hơi buông lỏng. Nhưng ngay sau đó, phảng phất như ý thức được cái gì đó… Ánh mắt Lục Bình quét ngang trái phải một vòng. Sau khi Lý Ngọc Trân rời đi, cảm giác áp lực bao vây quanh người lập tức biến mất. Mà bây giờ, anh hiển nhiên phát hiện, áp lực biến mất, nhưng việc anh có thể cáo mượn oai hùm cũng đã biến mất!
Điều này đại biểu, anh cần có một người để đi lại giữa những lão hồ ly và các loài săn mồi này!
"..." Lục Bình trầm mặc.
Anh đang suy tư, lúc này nếu mà đuổi theo Lý Ngọc Trân, bày tỏ muốn theo đối phương cùng nhau đi bái phỏng thì sẽ như thế nào.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ là thoáng qua.
Lục Bình bưng một ly rượu trong tay, ngẩng đầu lên cười khẽ một tiếng, bước về phía một phương hướng khác.
Trái tim không ngừng đập nhanh.
Giống như là đang thám hiểm, máu tươi nóng bỏng đang cuồn cuộn chảy xuống trong mạch máu.
Bên trong ánh mắt, đám thượng lưu kia đeo mặt nạ khác nhau thỉnh thoảng gọi nhân viên phục vụ, nhẹ giọng nói một câu, sau đó viết xuống một cái thẻ cho nhân viên phục vụ, đi đến trước các tác phẩm nghệ thuật khác nhau, để thẻ ở một bên.
"Cạnh tranh thẻ." Lục Bình thì thầm tự nói.
Tất cả tác phẩm nghệ thuật tối nay đều được đấu giá với loại hình thức này, chờ buổi dạ hội kết thúc, giá cả được để ở bên cạnh tác phẩm nghệ thuật chính là giá bán cuối cùng của nó. Mà số tiền đấu giá của tất cả tác phẩm nghệ thuật này đều sẽ được ban tổ chức dùng để trợ cấp cho khu giáo dục nghèo khó và các nhà nghệ thuật trẻ nghèo khó.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình tùy ý dạo chơi, thỉnh thoảng dừng chân ở trước các tác phẩm nghệ thuật khác nhau. Trong quá trình này, Lục Bình có thể cảm nhận được ánh mắt quan sát rơi xuống trên người mình. Anh tham dự với tư cách là bạn nhảy của Lý Ngọc Trân, sức ảnh hưởng ắt sẽ không tầm thường.
"Tranh này là tranh gì?"
Lục Bình ngẩng đầu.
Bên trong khung tranh, anh nhìn thấy một tác phẩm phái trừu tượng gì đó, không biết là loại nào mà được đánh dấu là 2 triệu.
"Hì hì! Tôi vừa mới nghe nói, vị Tống công tử kia của Tống gia đã đến trước cửa chính, sắc mặt đều tái xanh, giống như là khủng long muốn ăn thịt người!"
Lục Bình còn đang cảm khái và đi lại trong phòng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo như chuông bạc.
Tim Lục Bình chợt đập nhanh. Anh cố khắc chế tâm tình, tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh và xem tranh, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía người chỉ che mắt ở bên cạnh. Là một cô gái đáng yêu lúc cười thì lộ ra răng khểnh. Cô chớp chớp mắt, đáng yêu nói ra.
"Nếu như anh ta là khủng long."
Lục Bình nhìn thẳng vào ánh mắt của cô gái, cảm thấy có chút quen mắt. Anh bình tĩnh nhanh chóng nhớ lại tình báo đã từng đọc. Cũng trong lúc đó, khóe miệng của anh nhếch lên theo thói quen, giọng điệu ôn hòa mà trấn định nói ra: "Vậy tôi chính là người săn rồng!"
"Liễu tiểu thư."
"Lần đầu gặp mặt, tôi cho cô một lời đề nghị."
Trong tình báo về Triệu Chính Khiếu, anh tìm được tin tức lẻ tẻ liên quan tới cô gái trước mắt. Tên là Liễu Mộc Thiên, cha làm trong ngành công nghiệp ánh sáng, tài sản khoảng 3.5 tỷ. Cô từng qua lại với con trai Triệu Bỉnh Lương của Triệu Chính Khiếu.
"Kiến nghị gì?"
Thân phận của Liễu Mộc Thiên không phải là bí mật, nhưng vẫn dừng lại khi nghe Lục Bình gọi một tiếng.
"Nếu tôi mà là cô, tôi sẽ cách xa vị Ngô công tử kia. Ngô công tử sắp nghênh đón khảo nghiệm, đến lúc đó đừng có mà liên lụy đến cha của mình." Lục Bình bình tĩnh nói.
Lục Bình từng đọc qua về thân phận của Ngô công tử ở trong tình báo của hai người Triệu Chính Khiếu và Ngô Thì Chương. Nhưng nội dung cũng không nhiều, chỉ là từ đánh giá của hai vị đại lão này biết được đây là một nguyên tố rất không ổn định.
Liễu Mộc Thiên nghe thấy, lông mi thật dài lập tức rung rung. Ngay sau đó, cô cười duyên rồi lên tiếng, “Anh đang nói gì vậy, anh Ngô sẽ không liên lụy đến lão cha đâu."
"Phốc —— "
"Không có ý nghĩa gì! Chỉ biết dọa người ta, bản tiểu thư không để ý tới anh nữa!"
Liễu Mộc Thiên cười một tiếng, lè lưỡi quay người rời khỏi.
Cô đi không được mấy bước lại dừng chân, gương mặt nhỏ nhắn cứng nhắc nói với Lục Bình: "Không nên trách bản tiểu thư không có nhắc nhở trước, vị Tống công tử kia đã bị anh Ngô ngăn cản lại, nếu như anh muốn chạy thì tốt nhất là nhanh chạy đi!"
Lục Bình hơi sững sờ.
Một lát sau, anh rảo bước đi xuống phòng triển lãm. Đi qua phòng triển lãm và sảnh tiếp khách, trong phòng nghỉ ngơi, một đám người bao vây trước đàn dương cầm, và khúc piano vang lên du dương. Lục Bình đứng ở phía ngoài đoàn người, trông thấy bậc thầy piano đang diễn tấu bản nhạc nổi tiếng nhất trong nước.
"Ngăn cản?"
"Chỉ sợ là không có ý tốt. Đều là phú nhị đại với nhau, chỉ muốn thêm dầu vào lửa, khiến cho lửa càng ngày càng lớn hơn mà thôi!"
"Hô!"
Nhịp tim của Lục Bình đang tăng tốc.
"Nếu như mình không hề làm gì, mặc dù chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng. Tống Tử Văn kia chỉ mới tới Trung Hải, còn không có lá gan này."
"Nhưng tương tự, khả năng bị nhục nhã là cực lớn, có lẽ… sẽ bị Tống Tử Văn tát một cái ở ngay trước mặt mọi người?"
"Hoặc là bị rót một ly rượu vang lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu xuống, chất lỏng đậm đặc sẽ chảy xuống dọc theo lọn tóc, làm ướt gương mặt, quần áo, khiến cho mình bị ướt giống như là chuột lột."
Trong ngọn đèn rực rỡ.
Bản nhạc piano không ngừng vang lên, từng bước tiến vào đoạn cao trào nhất. Lục Bình đứng bên ngoài, trong đầu hiện ra những chuyện mà mình có thể sẽ gặp phải.
Anh ngẩng đầu lên, giữa ánh mắt phản chiếu hình ảnh khách mời đông đúc.
Anh rảo bước về phía trước.
“Mọi chuyện đương nhiên là sẽ không đi tới tình trạng bết bát như thế."
"Trước khi đến đây, mình đã chuẩn bị 2 phương án. Nhưng bây giờ, mình muốn thử loại thứ ba một chút… Lúc nãy, khi nhìn lướt qua đã phát hiện một chuyện, cứ trong mỗi năm người tham gia bữa tiệc tối nay thì có ít nhất một người từng xuất hiện ở bên trong tình báo."
Lục Bình thì thầm ở trong lòng. Trước mắt hiện ra từng phần tình báo, bắt đầu từ Lý Ngọc Trân, mỗi bản tình báo đều là bảo tàng khổng lồ. Cho dù đã bị lợi dụng, Lục Bình vẫn sẽ đọc đi đọc lại… Anh đã sớm phát hiện, tình báo của mỗi một người hoặc là gia tộc, đều có thể dùng để kéo ra một mạng lưới lợi ích. Mạng lưới lợi ích này liên quan đến rất nhiều quyền quý và phú hào.
Cho dù tin tức chưa đủ cặn kẽ thì cũng đủ dùng rồi.
"Tiêu tổng."
Phía trước một bức tranh sơn dầu.
Lục Bình đi đến gần, người đàn ông trung niên mập mạp đang thưởng thức bức tranh nghe vậy thì nhìn sang bên cạnh. Ông không phải là một người thích bát quái, cho nên chưa nhận ra thân phận của Lục Bình, chỉ khẽ vuốt cằm, sau đó liền chuẩn bị đi đến trước bức tranh tiếp theo.
Tiêu Lực Phu, đến từ công ty TNHH khoa học kỹ thuật, giá trị tài sản khoảng 4.3 tỷ. Xuất phát từ tình báo của Triệu Chính Khiếu, là người mà Triệu Chính Khiếu tình cờ gặp được trong lúc điều tra thị trường chứng khoán. Mà điều thú vị là, ông ta đồng thời còn là khách mời của Ngô Thì Chương Hồng Lâu, trong kho tài liệu của Hồng Lâu còn có đánh giá liên quan tới đối phương.
Anh giả vờ như đang thưởng thức một bức tranh sơn dầu, đợi đến lúc người đàn ông trung niên muốn rời khỏi thì chợt lên tiếng.
Đối phương hơi dừng lại, hoài nghi nhìn về phía Lục Bình.
"Tiên sinh, cậu gọi tôi?"
"Tôi họ Lục." Lục Bình lại cười nói.
"Nếu như đã gặp mặt, vậy tôi sẽ cho ông một lời cảnh tỉnh. Đê dài ngàn dặm, bị hủy bởi tổ kiến."
Anh không nói nhiều, nói xong liền tiếp tục thưởng thức tranh sơn dầu.
"Tiên sinh?"
Tiêu tổng nhíu mày, thấy người kia không có ý định nói thêm gì, trong lòng mắng một câu, rồi rảo bước rời khỏi. Đi một đoạn không xa, trong phòng triển lãm, sự chú ý của các khách mời bắt đầu chuyển từ trên người Lục Bình qua Tiêu Lực Phu.
Chờ Tiêu Lực Phu rời khỏi, Lục Bình quay đầu lại nhìn, ánh mắt quét qua đám khách mời.
"Lý Ngọc Trân? Là vị kia của Lý gia Yến Kinh?"
Tiêu Lực Phu giống như là nhớ ra cái gì đó, vẻ mặt lập tức xoay người. Ông đột nhiên xoay người, thân ảnh của Lục Bình đã không còn nữa. Ông nhanh chóng đi ra ngoài ban công, bấm điện thoại.
“Chuỗi vốn của công ty Tiêu Lực Phu đã xuất hiện vấn đề từ lâu. Mà trong kho tài liệu của Ngô gia Hồng Lâu, miêu tả về người kia chính là thích đao to búa lớn, đắm chìm trong những câu chuyện hoành tráng."
Lục Bình lại đi tới trong một phòng triển lãm khác.
Bước chân chậm rãi, vẻ mặt nhàn nhã, thưởng thức từng tác phẩm nghệ thuật. Cùng lúc đó, nhịp tim đập nhanh cũng dần chậm lại. Anh chỉ mơ hồ hiểu rõ công ty dưới quyền Tiêu Lực Phu xảy ra vấn đề mà thôi, về việc vấn đề ở đâu thì chỉ có thể dùng một câu nói để thâu tóm.
"Nếu mình nhớ không lầm thì người vừa rồi hình như tên là Thường Nguyên. Trong tình báo của Viên Thái Bình, là người sáng lập của công ty xuất nhập khẩu Á Thái hợp tác cùng tập đoàn vận tải Trung Hải."
"Sau khi Viên Thái Bình bị Đinh Thanh kéo xuống, đối phương chắc chắn sẽ gặp phiền toái. Mà trong giới lại có rất nhiều người biết Lý Ngọc Trân có liên hệ với Đinh Thanh…"
Suy nghĩ chuyển động, anh thì thầm ở đáy lòng: "Nếu như đối phương không đến thì mình sẽ đi tìm một người. Đáng chết, những người khác chưa chắc đã có cơ hội tốt như vậy…"
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh."
Nhìn về phía Tiêu tổng thay đổi sắc mặt, vội vã rời đi. Ánh mắt của Thường Xuyên vóc dáng gầy gò, giỏi về luồn cúi chuyển động. Ông ta dừng lại trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên tìm kiếm trong đám người, bước nhanh về một phòng triển lãm khác. Đúng như dự đoán, hình ảnh Lục Bình đang đứng trước một tác phẩm nghệ thuật đập vào mi mắt. Ông bước mấy bước tới gần rồi lên tiếng gọi.
"Thường tiên sinh?"
Trong lòng Lục Bình thở phào một cái, nhìn về phía người đàn ông trung niên. Trong ánh mắt anh lộ ra chút ý cười, dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thường Nguyên nhạy bén chú ý tới dáng vẻ dường như nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay phía sau lớp mặt nạ của Lục tiên sinh. Ông nhớ lại tin đồn trong giới, sau đó bắt đầu thử thăm dò một chút vấn đề.
"Thì ra là chuyện này. Ông cứ gọi điện thoại cho Đinh Thanh, nói là mọi người đều là bạn, bảo anh ta nể mặt tôi mà giúp ông một tay."
"Đúng rồi."
"Ông có số điện thoại của Đinh Thanh không?"
Lục Bình cười nói.
"Có! Có! Chỉ là gọi mấy lần nhưng Đinh Thanh tiên sinh đều không nghe máy."
Thường Nguyên nói liên tục. Việc buôn bán của ông hầu như đều ở nước Xiêm, nếu như bây giờ tập đoàn vận tải Trung Hải hoặc là Tào Môn mà chặn lại thì ông có chút không tiếp nhận nổi, cho nên vẫn luôn suy nghĩ biện pháp.
Sau khi cáo lui, ông ta lập tức đi đến chỗ gần đó, vội vàng bấm điện thoại.
"Đinh tiên sinh khoan hãy cúp máy, là Lục tiên sinh bảo tôi gọi điện thoại cho ngài…" Ông ta vội vàng nói.
Trong viện bảo tàng nghệ thuật này, có người nào mà không phải là nhân tinh. Sau khi cục đá thứ nhất bị ném vào trong nước, những gợn sóng sẽ nhanh chóng được tạo sao.
Không ngừng có người tới gần Lục Bình.
Nếu như nhớ không lầm thì người này họ Thái, tên cụ thể là gì thì đã quên mất, kinh doanh truyền hình cáp, giá trị thị trường là 1.5 tỷ. Đây là khách hàng của trung tâm y tế hàng đầu Trung Hải bên trong tình báo mới.
"Thái tiên sinh."
"Thân thể của cha ngài sợ rằng không chờ được…"
Người này thì hình như là không có trong tình báo. Nhưng Lục Bình vẫn nở một nụ cười ôn hòa như cũ, cầm lấy tấm danh thiếp của người trước mặt, bình tĩnh liếc qua. Công ty TNHH phát triển kinh tế Trung Hải, Lôi Tài Vinh.
Đây là cái công ty gì? Nhưng xem xét địa vị của đối phương so với những người khác, e rằng giá trị thị trường sẽ không thấp hơn 3 tỷ.
"Lôi tiên sinh."
"Có một số lời chỉ sợ là không thích hợp nói trong trường hợp này."
Lục Bình ôn hòa nói.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt của Lôi Tài Vinh lập tức ngưng lại. Một đôi mắt khiếp người nhìn chằm chằm vào Lục Bình. Ông ta chỉ là thuận theo xu thế, tò mò tới xem một chút, thuận tiện làm quen một chút, nhưng đối phương rõ ràng là biết rõ chuyện mà mình gặp phải gần đây.
⚝ ✽ ⚝
Trong phòng nghỉ ngơi của viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải.
Một bà lão ngồi trên xe lăn nghe quản gia báo cáo lại tình hình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chăm chú về phía hình ảnh trong phòng triển lãm.
Trong màn hình, một thanh niên anh tuấn mặc bộ vest trang trọng, đeo mặt nạ thần bí, trong lúc nói cười được rất nhiều khách mời bao vây. Ánh mắt bà lão đục ngầu, giống như nhớ lại cảnh tượng nào đó vào nhiều năm trước. Tại Trung Hải cũ, khi các nhân viên tình báo cao cấp tham dự buổi tiệc vì mục đích nào đó, thậm chí còn được rất nhiều tiểu thư của Trung Hải cũ xem trọng.
"Sợ rằng đây mới là mục đích của Lục tiên sinh."
Trên hành lang tầng hai của phòng triển lãm.
Ngô Thì Chương của Hồng Lâu và Triệu Chính Khiếu nhìn xuống phương xa. Bọn họ đã tới đây được một lúc và tận mắt chứng kiến sự thay đổi của bầu không khí.
Vẻ mặt Ngô Thì Chương uy nghiêm, nhìn về phía Triệu Chính Khiếu, nói với vẻ nghiêm túc.
Bị nhóm danh viện quyền quý bao vây, giống là là tiêu điểm thực sự.
Lục Bình đeo mặt nạ, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn. Anh nhìn như nói rất nhiều, nhưng trên thực tế thì chỉ chỉ điểm cho mấy người mà thôi. Phần lớn là mượn mấy tin tức lẻ tẻ để kích thích và phóng đại bầu không khí bí ẩn.
Đám quyền quý này chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi!
Bọn họ cũng sẽ đi theo hiệu ứng bầy đàn!
"Các vị!"
"Các vị!"
Lục Bình giơ ly rượu vang chỉ còn lại 1/3 trong tay lên, cong ngón tay gõ vào thành ly. Tiếng [ Keng —— keng ——] thanh thúy dễ nghe vang lên ở trong đám người. Anh nâng cao giọng, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình, tiếp tục nói:
"Hôm nay tới đây thôi."
"Nếu như lại tiếp tục thì sẽ làm chậm trễ tiệc dạ hội này mất!"
Lục Bình cao giọng nói.
Nói xong, anh cầm theo ly rượu, mỉm cười rảo bước ra khỏi đoàn người. Trước mặt, đám người chủ động tránh sang hai bên tạo thành một con đường. Sau khi thoát khỏi đám người thượng lưu kia, trong tay anh đã cầm một xấp danh thiếp thật dày.
Ánh đèn rực rỡ.
Giới thượng lưu tụ tập.
Sau khi nhìn thấy thái độ của vị tiên sinh này, danh viện bốn phía đều thức thời không có tới quấy rầy nữa.
"Hô!"
Xung quanh Lục Bình đã không còn người nào nữa, nhịp tim anh không ngừng tăng tốc, các loại sợ hãi tuôn ra ngoài theo từng đợi. Lúc này, cả sống lưng của anh đều bị mồ hôi bao phủ. Dưới chân như có chút nhũn ra, hai huyệt thái dương dường như có chút sưng lên.
Có trời mới biết được lúc nãy anh đã phải vắt óc thế nào để liên hệ các thông tin bên trong tình báo cơ mật màu vàng và màu trắng lại với nhau. Trong đó có không ít phú thương đều đeo mặt nạ che kín, cho nên độ khó lại càng cao hơn!
"Cũng may."
"Cũng may là mình đã rút lui đúng lúc, nếu không thì sắp không chịu nổi nữa rồi… chắc chắn sẽ bị lộ tẩy!"
Đứng một hồi, Lục Bình cảm giác đã tốt hơn nhiều.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía tác phẩm nghệ thuật trước mặt. Đây là một bức thư họa cổ đại của Triệu Quốc, tranh thủy mặc.
"Bức tranh này hoàn toàn không thể so sánh với bức tranh trừu tượng ban nãy." Anh lẩm bẩm một câu, nhìn chăm chú vào tấm biển bên cạnh. Là tác phẩm của Cung Hiền (1618 -1689 ), vẽ về Tiên Khách Lâu, trên tấm thẻ bên cạnh có ghi giá khởi điểm là 8.5 triệu.
Trong lòng âm thầm líu lưỡi, lý giải của anh đối với thư họa cổ đại Triệu Quốc miễn cưỡng dừng ở Đường Bá Hổ, Phó Bảo Thạch.
Anh cố gắng bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn đi tới gần, đứng sánh vai với Lục Bình. Đối phương nhìn bức tranh sơn thủy này bằng ánh mắt sắc bén mang theo chút thưởng thức. Một giọng nói ôn hòa vang lên ở bên tai Lục Bình:
"Lục tiên sinh yêu thích sao?"
Lục Bình mỉm cười, liếc mắt một cái. Trong đầu đang không ngừng nhớ lại, người này chưa từng xuất hiện ở bên trong tin tức tình báo, lúc đó anh đã thuận miệng bịa ra một câu không thích hợp nói tại đây rồi cho qua. Đây chính là Lôi Tài Vinh của công ty TNHH phát triển kinh tế Trung Hải.
Đáng chết! Tại sao ông ta lại tới đây?!
Anh thầm mắng ở trong lòng một câu.
"Cá nhân tôi khá là yêu thích tác phẩm của Cung Hiền." Lục Bình cười nói.
"Xem ra sở thích của Lục tiên sinh cũng khá là giống với tôi. Cung Hiền, còn được gọi là Sài Trượng Nhân, Chung Sơn Dã Lão, sống trong thời đại lịch sử có nhiều biến động. Điều này khiến cho bên trong thư hoạ của Cung Hiền có một loại lực lượng không giống bình thường." Lôi Tài Vinh lộ ra vẻ cảm khái, tiếp tục nói.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ bày ra tư thế lắng nghe.
"Xin chào, mang một tấm thẻ đấu giá qua đây."
Lôi Tài Vinh nói xong thì nhìn về phía nhân viên phục vụ cách đó không xa, sau đó lên tiếng chào hỏi. Sau khi nhận lấy tấm thẻ đấu giá, ông ta liền cầm cây bút bên cạnh lên viết xuống cái giá của mình, trực tiếp nâng từ 8.5 triệu lên 10 triệu.
"Lục tiên sinh, nếu như chúng ta đều là người yêu thích tranh của Cung Hiền thì tác phẩm này coi như là quà gặp mặt mà tôi dành tặng cho tiên sinh đi." Lôi Tài Vinh tiếp tục nói.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình nghe vậy, trong lòng hiện lên một dấu chấm hỏi. Anh nhớ lại lời nói ban nãy của mình, cảm thấy có khả năng là đã nói trúng. Hiện tại, người ta đã cầu tới cửa rồi.
Không nhận, nhưng lời lúc nãy đã nói ra ngoài rồi.
Nhưng nếu nhận thì Lục Bình cũng không rõ lai lịch của đối phương.
"Vậy cứ như thế đi. Tôi rất mong đợi được nói chuyện riêng cùng Lục tiên sinh… Lôi mỗ liền không quấy rầy tiên sinh nữa!"
Lôi Tài Vinh giống như là đã nhìn ra được chút tâm tư của Lục tiên sinh, lập tức cười nói. Nói xong, ông lập tức dùng hai tay đưa danh thiếp cho người kia, sau đó ôm quyền, quay người rảo bước rời khỏi.
Lục Bình đứng tại chỗ, tiếp tục thưởng thức bức tranh thủy mặc trước mắt. Một lát sau, anh liền bước rời khỏi.
Cùng lúc đó.
Trong bóng đêm.
Tiết Hoa Thanh lái xe vào hầm để xe của quán trà. Xe vừa mới dừng lại, anh đã vội vàng mở cửa ra, bước chân có chút vội vã, sau đó biến thành chạy nhanh.
"Lão Đinh!"
Vẫn là phòng trà trước đó.
Sau khi Tiết Hoa Thanh bước vào, sắc mặt trở nên nghiêm túc, hưng phấn gọi một tiếng. Ngay cả áo khoác đều không thèm cởi, mà đã ngồi xuống ở đối diện Đinh Thanh.
"Lão Tiết, bình tĩnh một chút."
Vẻ mặt chán chường của Đinh Thanh thu liễm lại mấy phần, anh rót trà cho mình và Tiết Hoa Thanh, sau đó bình tĩnh nói ra.
"Hô!"
"Tôi ban nãy mới nhận được tin tức, nói là Lục tiên sinh đang tham gia bữa tiệc dạ hội kia với tư cách là bạn nhảy của Lý tiểu thư. Hơn nữa… Hơn nữa, Lục tiên sinh còn thể hiện quyền hành ở phía sau lưng mình trước một số phú thương."
Tiết Hoa Thanh hít một hơi thật sâu, nâng chén trà lên, muốn nhấp một ngụm, nhưng lại lập tức thả xuống, trầm giọng nói.
"Lục tiên sinh đây là…" Tiết Hoa Thanh tiếp tục nói.
Bọn họ là người đi theo phía sau Lục tiên sinh sớm nhất, tương tự, cũng là người đoán được mưu đồ sâu xa của Lục tiên sinh và tổ chức phía sau sớm nhất. Hiện tại, Lục tiên sinh cuối cùng cũng tiến thêm một bước trong kế hoạch kia rồi sao? Bước ra trước sân khấu? Để lộ ra răng nanh?!
"Lúc nãy, tôi nhận được điện thoại của Thường Nguyên. Ồ, chính là một phú thương trung đẳng, ông ta cũng có mặt ở bữa tiệc kia, nói là Lục tiên sinh bảo tôi kéo ông ta một tay." Đinh Thanh kể lại cuộc điện thoại vừa nãy.
Anh ta còn biết được nhiều chuyện hơn Tiết Hoa Thanh. Ví dụ như, Lục tiên sinh ủy thác cho anh thành lập một tiểu đội tác chiến, hiện tại còn đang sàng chọn đội viên. Bước chân của Lục tiên sinh hình như đang không ngừng tăng nhanh!
"Đây là nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội."
"Chúng ta đã đánh cược vào nó, đã không còn đường lui, chỉ có thể lựa chọn làm đầy tớ của Lục tiên sinh!"
Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
Tiệc dạ hội rực rỡ mà ưu nhã đang dần đi tới hồi cao trào.
Từng tác phẩm nghệ thuật không ngừng được nâng lên giá cao hơn.
Buổi tối.
10 giờ.
Giây phút đặc sắc nhất của bữa tiệc từ thiện này cuối cùng cũng sắp đến.
Lục Bình và Lý Ngọc Trân lại ngồi chung một chỗ. Trong khán phòng hình tròn của bảo tàng, ánh đèn bốn phía mờ ảo, chỉ có mỗi trung tâm sân khấu là được ánh đèn chiếu sáng rõ.
Ngôi sao điện ảnh cấp Thiên Hậu Tô Thanh Ảnh ăn mặc lộng lẫy, đẹp không thể tả. Cô đứng ở trước bục phát biểu, công bố giá của từng tác phẩm cuối cùng được đấu giá trong đêm nay.
Trên các màn hình ở bốn phía, các con số đấu giá không ngừng tăng lên. Năm trăm triệu, một tỷ, 1.3 tỷ…
"Đối với những người này mà nói, tiền chỉ là một con số."
Lục Bình thì thầm tự nói.
Ánh mắt của anh lướt qua khán phòng hình tròn. Tầm mắt đột nhiên dừng lại, chú ý đến thân ảnh của Tống Tử Văn. Vẻ mặt Tống Tử Văn bình tĩnh, đang ngồi ở bên cạnh một thanh niên khác.
"Vị kia chính là Ngô công tử?"
"Không hổ là một trong những danh gia vọng tộc hàng đầu Trung Hải, tuyệt đối là rắn địa phương. Không biết anh ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến cho Tống Tử Văn nhẫn nại đến hiện tại. Nhưng mà, phía sau chính là phân đoạn khiêu vũ cuối cùng rồi. Hiện tại Tống Tử Văn khắc chế lửa giận mạnh như nào thì phía sau bùng nổ sẽ càng lớn."
Lục Bình hít thở sâu.
Đáy lòng của anh chỉ nắm chắc được chuyện duy trì mặt mũi, không thể dự đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, lại có khả năng mất khống chế hay không.
Dù sao thì Lục Bình cũng không thể biết được đám phú nhị đại trên đỉnh pháp này có thể làm ra những chuyện điên cuồng tới mức nào.
"Ông lão phu nhân mấy năm nay đều không ngừng tăng cường sự nghiệp từ thiện."
"Lần này hình như còn lấy ra một món đồ có thể xưng là bảo vật quốc gia."
Trước khán phòng hình tròn.
Giọng nói của Thiên Hậu Tô Thanh Ảnh dịu dàng, dần dần nâng cao giọng nhằm khuấy động bầu không khí. Con số đại biểu cho số lượng giao dịch đã đạt tới 3 tỷ. Cho dù là đối với các phú thương và các quyền quý ở đây thì con số này cũng đã là một khoản tiền khổng lồ rồi. Bầu không khí bốn phía trở nên sôi nổi, mọi người kinh ngạc và nghị luận liên tục.
Lúc này, bên cạnh Lục Bình, giọng nói lạnh lùng của Lý Ngọc Trân vang lên.
"Xem ra…" Lý Ngọc Trân như đoán được cái gì, lời đến khóe miệng lại lắc lắc đầu.
"Cô nghĩ không sai. Dòng dõi duy nhất hiện tại của Lê gia hiện tại đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của trung tâm y tế Thụy Tân. Theo phán đoán của bác sĩ, sợ rằng thời gian không còn nhiều lắm." Lục Bình liếc nhìn Lý Ngọc Trân, ôn hòa nói.
Trong phần tình báo cơ mật màu vàng thứ tư có liên quan tới trung tâm y tế Thụy Tân, trong này có tin tức của rất nhiều khách hàng quan trọng, cũng có báo cáo nằm viện của cháu trai duy nhất của Ông lão phu nhân. Nhưng mà cũng chỉ như vậy mà thôi.
Phần lớn nội dung liên quan đến người tài trợ của viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải- Ông lão phu nhân; liên quan đến dòng dõi duy nhất của Lê gia… đều được Lục Bình tìm kiếm ở trên Baidu. Biết rõ Ông lão phu nhân dùng hết gia tài để âm thầm cầu nguyện, kéo dài sự sống cho đứa cháu trai duy nhất còn lại của Lê gia.
"Không hổ là Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân nhìn về phía Lục Bình với vẻ thâm sâm, đáp.
Trung tâm y tế Thụy Tân là phòng khám tư nhân cao cấp nhất Triệu Quốc, có hợp tác sâu với rất nhiều tỷ phú. Thông tin liên quan tới khách hàng là tài liệu cơ mật tuyệt đối của bọn họ.
⚝ ✽ ⚝
Phần đấu giá sưu tầm kết thúc, con số dừng lại ở 3.6 tỷ.
Lão phu nhân ngồi trên xe lăn được đẩy tới trước sân khấu. Sau khi ánh đèn rơi xuống, ánh mắt của khách mời toàn trường đều nhìn chăm chú về phía người phụ nữ kia.
"Lục tiên sinh."
"Hiện tại rút lui trước thời hạn thì vẫn còn kịp."
Lý Ngọc Trân vỗ tay vì Ông lão phu nhân, đôi môi đỏ khẽ giương lên, giọng nói chậm rãi vang lên. Lục Bình nghe vậy, tầm mắt cũng nhìn về phía lão phú nhân, sau đó mới hiểu rõ ý trong lời nói của đối phương. Nếu như cô rời khỏi hiện trường sớm thì những mâu thuẫn bộc phát với Tống Tử Văn sẽ được đẩy về phía sau.
"Chỉ cần Lý tiểu thư không sợ bị tôi giẫm phải châm là được." Lục Bình không lộ ra chút biểu cảm nào, khẽ cười nói.
"Chúc các vị có một buổi tối thật là vui vẻ."
"Cám ơn…"
Ông lão phu nhân già nua, nhưng giọng nói dịu dàng lại vang vọng khắp khán phòng. Bà vừa dứt lời, quản gia sau lưng liền đẩy xe lăn đi ra khỏi sân khấu.
Tất cả đám quyền quý trong khán phòng đều đứng dậy, đưa mắt nhìn Ông lão phu nhân rời khỏi.
Lê gia và Ông gia không phải là thế gia môn phiệt, nhưng mà sức ảnh hưởng của bọn họ trong giới văn hóa thậm chí ngay cả những gia tộc hàng đầu cũng không thể sánh bằng. Bọn họ không có quyền hành một tay che trời, nhưng lại là đối tượng lôi kéo của tất cả vị khách ở đây.
Đây là độ dày được tích lũy qua sáu thế hệ.
Sau khi Ông lão phu nhân hoàn toàn rời khỏi, những người đàn ông khắp bốn phía bắt đầu làm ra động tác thân sĩ, mời bạn nữ đồng hành bên cạnh mình. Sau khi người phụ nữ đồng hành vui vẻ tiếp nhận, bọn họ liền dắt tay đối phương hướng về phía dưới ánh đèn sân khấu.
Lục Bình nhìn chăm chú vào từng cảnh tượng ấy.
Nhịp tim đang bình ổn của anh bỗng đập kịch liệt.
"Ý là, mình cũng phải bắt chước động tác như thế sao?" Anh nghĩ thầm trong đầu.
Bầu không khí trong khán phòng đã trở nên sôi động hơn trước đó nhiều.
“Lục tiên sinh."
Nhân viên phục vụ xuyên qua đám người, đi đến bên cạnh Lục Bình, nhỏ giọng nói vào tai anh: "Ông lão phu nhân muốn mời ngài ở lại một chút sau khi vũ hội kết thúc."
Lục Bình nghe vậy thì cười gật đầu một cái.
Đồng thời, trong con ngươi lộ ra chút quyết tâm.
Phía sau tấm mặt nạ thần bí, nụ cười trên gương mặt Lục Bình trở nên rực rỡ. Anh đứng lên, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ phong hoa tuyệt đại nhất tối nay. Khóe miệng anh khẽ giương lên, vào lúc đang định học theo động tác của mấy người ban nãy mời người phụ nữ này nhảy một điệu thì…
Cách đó không xa truyền đến tiếng hỗn loạn.
Nhìn lại theo động tĩnh, Tống Tử Văn của Tống gia Lĩnh Nam- người từng có hôn ước với Lý Ngọc Trân và công tử Ngô gia đến từ gia tộc địa phương đang sải bước về phía này dưới sự bao vây của rất nhiều người.
Nơi bọn họ đi qua. tất cả khách mời đều né sang một bên. Tất cả ánh mắt đều rơi xuống quanh người Tống Tử Văn và Lục tiên sinh…
"Lý tiểu thư."
Áp lực cực lớn lập tức bao phủ lấy Lục Bình.
Thông qua tình báo, Lục Bình đã sớm hiểu rõ, đối với mấy thế gia đỉnh cấp chân chính này mà nói, trật tự chỉ tồn tại khi hai bên ngang tài ngang sức. Bọn họ không cố kỵ gì cả, thật sự dám giết người, và có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Lục Bình hít thở sâu, biểu cảm trên gương mặt không hề có chút thay đổi nào, vẫn là nụ cười như trước đó. Đóng vai sói, báo, hổ, dung nhập vào trong quần thể của loài săn mồi thì nhất định phải tuân theo một quy tắc, đó chính là dù có chết thì cũng không được hạ thấp tư thái.
Anh đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lý Ngọc Trân.
Đây là người phụ nữ phong hoa tuyệt đại nhất của thời đại này, tương tự, cũng là chim hoàng yến đã được định sẵn!
Lục Bình giống như là nhìn ra được cảm xúc sâu trong ánh mắt của đối phương. Anh cùng giọng điệu mang theo ý trêu chọc, lên tiếng gọi.
Sau khi hơi dừng lại một chút, anh tiếp tục kéo dài ngữ điệu: "Hồng nhan họa thủy, không biết có phải là dùng để hình dung người phụ nữ như Lý tiểu thư đây hay không?"
"Thế giới này đúng là không đủ thân thiện đối với phụ nữ. Từ nhỏ tôi đã sùng bái Catherine Đại Đế và nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Nhưng mà sau đó tôi mới biết được rằng, cho dù là bọn họ thì cũng phải dựa vào lực lượng của đàn ông."
Lý Ngọc Trân làm như không thấy đối với bầu không khí đang dần trở nên nguy hiểm này.
Gương mặt cô hiếm khi lộ ra một tia ai oán.
"Thế giới này đúng là không đủ thân thiện đối với phụ nữ." Lý Ngọc Trân nói.
Cô không giống với những người muốn dựa vào thân phận phụ nữ để kiếm lời. Cô là thực sự muốn bay về phía không trung, tự do giương cánh bay lượn.
⚝ ✽ ⚝
Nhìn về phía đôi cẩu nam nữ khiến bản thân ghê tởm.
Mí mắt đang không ngừng giật giật.
Cảm xúc hung ác tàn phá bừa bãi đang điên cuồng xông lên đầu. Nếu như viện bảo tàng này mà nằm ở Dương Thành, anh ta đã để cho đoàn người vây quanh, sau đó khiến cho người đàn ông kia trải qua tất cả khủng bố của thế gian!
Nói thì chậm, nhưng thời gian lại nhanh.
Đoàn người nghiễm nhiên đã đi đến trước mặt Lục Bình và Lý Ngọc Trân. Vị Lục tiên sinh kia ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh ta.
"Tống công tử."
"Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt rồi."
Nhịp tim của Lục Bình đang tăng tốc. Anh rảo bước đi đến trước mặt Tống Tử Văn, nhớ lại buổi đêm hôm đó, mình bị đối phương chặn lại ở trong phòng làm việc của Lý Ngọc Trân. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong.
Trong giày da, ngón chân đang siết chặt đế giày, nhưng bề ngoài thì vẫn bình tĩnh gọi một tiếng.
Tống Tử Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Bình. Anh ta đột nhiên tiến lên phía trước một bước, giơ bàn tay lên, đánh thẳng vào mặt Lục Bình.
[ Ba ——! ]
Tim Lục Bình đập nhanh tới cực điểm, anh theo bản năng giơ tay lên tóm lấy khuỷu tay của Tống Tử Văn. Đoạn thời gian gần đây điên cuồng rèn luyện thân thể cuối cùng cũng có kết quả.
Điên rồi!
Mình nhất định là điên rồi mới làm như vậy! Thế nhưng! Thế nhưng mà đã không thể khống chế nổi bản thân!
Suy nghĩ như vậy vừa mới xuất hiện, Lục Bình liền tiếp tục động tác của mình, đột nhiên kéo khuỷu tay của đối phương về phía mình, đồng thời nâng giày da đạp về phía bụng của Tống Tử Văn.
[ Phanh ——! ]
Tống Tử Văn che bụng, cả người cong lại giống như là một con tôm, loạng choạng ngã ngồi xuống một cái ghế cách đó không xa.
Toàn trường chợt yên tĩnh.
Trong góc, Ngô Thì Chương và Triệu Chính Khiếu đang định qua đây thấy vậy thì sững sờ tại chỗ. Vẻ mặt của bọn họ lập tức trở nên nghiêm nghị và nặng nề. Xảy ra chuyện lớn ——!
⚝ ✽ ⚝
"Trong lòng tôi vốn dĩ còn có một chút hoài nghi, nhưng sau khi nhìn thấy một màn này, xem như đã chân chính xác định được rồi."
Phía trước xe lăn, Ông phu nhân già nua nhìn chăm chú vào chiến trận trong màn hình. Giọng nói khàn khàn của bà chậm rãi vang lên: "Đoạn thời gian gần đây, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Sự hỗn loạn mãnh liệt đang nổi lên kia giống hệt như những năm 30-40 của thế kỷ trước vậy."
"Ý của ngài là vị Lục tiên sinh này đã chờ đợi giờ phút này từ sớm sao?" Nữ quản gia thân cận tò mò hỏi.
"E rằng những ngày tháng thái bình sắp kết thúc rồi." Ông lão phu nhân không có trả lời, chỉ là ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, cảm khái nói: "Nhưng mà, tất cả những thứ này… thì có liên quan gì tới một bà lão đã sắp về với đất trời và chỉ còn lại một đứa cháu trai duy nhất chứ?"
"Ồ?"
"Chuyện càng ngày càng thú vị rồi…"
Trong màn đêm.
Trong một căn phòng bảo mật tại Yến Kinh, một thanh niên tóc rối bù, mắt đầy quầng thâm để chân trần ngồi chồm hổm ở trước bàn làm việc. Hai tay của anh ta buông thõng trước đầu gối, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong màn hình không chớp mắt.
Đó là khán phòng tráng lệ rực rỡ của viện bảo tàng nghệ thuật Trung Hải. Vẻ mặt của tất cả khách mời đều đang vô cùng nghiêm túc, quan sát cuộc xung đột xảy ra ở cách đó không xa.
Tống Tử Văn là người đại biểu cho Tống gia Lĩnh Nam, lại bị công khai đạp một cước như vậy, ảnh hưởng và ý nghĩa phía sau sợ rằng sẽ không tầm thường.
"Lục Bình, nam, 26 tuổi, quê ở Huy Châu, Châu Thành. Cha tên là Lục Văn Long, mẹ là Vu Cầm, vào ngày 24 tháng 12 năm 2016, gặp tai nạn xe cộ trên đường cao tốc Châu Thành, chết tại chỗ…"
Thanh niên duỗi tay ra, chạm vào màn hình cảm ứng.
Chỉ nhìn thấy, thanh niên đeo mặt nạ trong màn hình bị chặn lại rồi cắt ra. Sau đó là một chuỗi thủ tục xẹt qua như nước… Thiết lập mô hình, tính toán số liệu, phân tích AI… mô phỏng không gian ba chiều, xác định ra dáng vẻ gương mặt của Lục Bình!
Các thông tin không ngừng xuất hiện.
Tin tức mới xuất hiện ở trước mặt người thanh niên.
Tài liệu về Lục Bình không phải là bí mật gì đối với bọn họ. Ngay từ lúc Lý Kiến Quốc Lý gia bí mật điều tra đối phương thì bọn họ đã nhận được tin tức.
Thậm chí, trong khoảng thời gian đầu Lục Bình có để lại một chút điểm không tính là sơ hở ở trong ngân hàng đều bị lực lượng của bọn họ xóa bỏ.
"Xử lý thật là sạch sẽ. Ngoại trừ những thứ bày ở ngoài sáng ra thì đúng là không để lại một chút sơ hở nào."
Thanh niên cảm khái một câu.
"Là một con cá sấu khổng lồ đang leo lên từ dưới biển sâu sao?"
Sau khi điều tra, tài liệu mà nhân viên bọn họ nhận được không nhiều hơn Lý Kiến Quốc là bao. Đây hoàn toàn chính là thông tin sạch sẽ giống như là giấy trắng… Làm quá sạch sẽ, không tìm ra chút sơ hở nào. Ngay sau đó, điều này đã trở thành một cú chấn nhiếp âm thầm đối với đám người điều tra! Sừng càng kín đáo thì thế lực càng khổng lồ, sau khi điều tra, lực lượng chấn nhiếp mang tới sẽ càng mạnh mẽ.
"Khứu giác đúng là nhạy bén."
Dáng vẻ của thanh niên luôn giống như là ngủ không tỉnh.
Anh ta ngáp một cái, vươn tay cầm lấy cái nhíp, gắp một khối đường bỏ vào trong ly cà phê đậm đặc. Sau đó bưng lên nhấp một miếng, ly còn chưa thả xuống, lọn tóc rối bù đã sắp phủ xuống trước mặt, nụ cười trên mặt thanh niên bỗng trở nên rực rỡ:
"Phát hiện ra vòng xoáy ngầm, thậm chí còn chủ động tham dự vào, phóng đại mâu thuẫn kịch liệt hơn. Thú vị… Thú vị…"
"Rốt cuộc là đã nhìn ra bao nhiêu? Muốn làm người thay đổi trận cờ này?"
Đầu ngón tay của người thanh niên gõ gõ lên mặt bàn.
"Ha ha!"
"Thú vị! Thú vị!"
Thanh niên tùy ý nở nụ cười, cười vô cùng thỏa thích, làn da trắng nõn đến tái nhợt nhiễm một tầng đỏ ửng bệnh hoạn.
Trong thế cục của anh ta, Lý Ngọc Trân và Tống Tử Văn đều là điểm quan trọng. Buổi tiệc từ thiện ở Trung Hải tối nay đại biểu cho việc kéo ra một bức màn, mục đích ban đầu chính là chôn vùi mâu thuẫn. Hiện tại, người đánh cờ trong biển sâu đã đánh hơi được, tiến thêm một bước và thêm dầu vào lửa, khiến cho trận mở màn này càng ngày càng sáng chói.
⚝ ✽ ⚝
[ Keng keng keng ——! ]
Trong quán trà an tĩnh.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiết Hoa Thanh vội vàng nhận lấy, chỉ nghe một câu, con ngươi lập tức co rút, sau đó nói một tiếng: "Đã biết."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đinh Thanh, trầm giọng nói:
"Lục tiên sinh đánh Tống Tử Văn!"
Mí mắt Đinh Thanh giật giật, không nói gì.
⚝ ✽ ⚝
Một bên khác, tiêu điểm của tối nay. Trong khám phòng rực rỡ xa hoa của viện bảo tàng nghệ thuật, thời gian giống như bị nhấn nút tạm ngừng.
Lục Bình thu hồi chân, cố gắng khắc chế cánh tay muốn run rẩy bởi vì áp lực và khẩn trương cực độ. Trong lồng ngực, trái tim đang đập vô cùng kịch liệt. Thân phận liên quan đến Tống Tử Văn không ngừng khắc sâu vào đáy mắt. Tống gia Lĩnh Nam, với chuỗi sản nghiệp xe hơi lên tới hàng nghìn tỷ, trưởng tử Tổng gia có thể một tay che trời ở Dương Thành, lại bị mình đá một cước ở ngay trước mặt mọi người! Nếu như là anh trước đây, trước mặt tồn tại như vậy thì sợ rằng cũng chỉ là một con kiến hôi có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào!
"Hô!"
"Phải ổn định, những lúc như vậy thì càng phải bày ra sự thản nhiên và dáng vẻ ung dung."
Hưng phấn và sợ hãi đang nhảy múa ở trong thân thể.
Lục Bình không ngừng nhắc nhở chính mình.
Gương mặt phía sau tấm mặt nạ chợt hiện lên một nụ cười ấm áp, nhìn về phía Tống Tử Văn đang co người lại. Hành động lúc nãy thuộc về hành vi bản năng, một cước này sợ rằng là không nhẹ. Anh giang hai tay ra, đảo mắt nhìn về phía các khách mời xung quanh: "Nếu như mọi người đều đã tới rồi thì kính xin hãy làm chứng cho tôi, tôi chỉ là phòng vệ mà thôi."
"Được rồi."
"Được rồi."
"Nói là phòng vệ thì đúng là có hơi miễn cưỡng một chút, dựa theo điều lệ tương ứng thì sau khi tôi bắt lấy khuỷu tay của Tống tiên sinh và xác định sự an toàn của bản thân thì nên dừng lại mới đúng."
Nghe thấy lời nói của Lục Bình, bầu không khí khẩn trương dần dần bị phá vỡ, trên gương mặt của một số khách mời bắt đầu lộ ra chút ý cười, nhưng lại lập tức thu liễm. Nhân vật như Lục tiên sinh và Tống Tử Văn đây vậy mà lại nhắc đến quy tắc. Vị Lục tiên sinh này đúng là một người kỳ lạ.
⚝ ✽ ⚝
[ Ba ——! ]
Vũ nhục!
Đây là sự vũ nhục trước nay chưa từng có!
Lý trí của Tống Tử Văn gần như đã bị sự tức giận phá tan. Anh ta đứng lên, tay mò vào trong ngực, móc ra khẩu súng đen ngòm rồi nhắm ngay vào Lục Bình.
Công cụ giết người này không phải là vật hiếm lạ đối với các bậc quyền quý chục tỷ. Nhưng âm thầm móc ra, cùng với móc ra trong buổi tụ tập của gần nửa giới quyền quý Trung Hải lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vào lúc khẩu súng đen ngòm xuất hiện, vẻ mặt của tất cả mọi người đều lập tức thay đổi, thậm chí một số tiểu thư danh viện còn không nhịn được mà sợ hãi hét lên.
Nơi xa, đội ngũ an ninh của Tống gia đang bao vây qua đây.
"Các vị!"
"Xin lỗi! Là Tử Văn thất thố rồi!"
Tống Tử Văn lập tức ý thức được biến cố. Phản ứng của anh ta cũng rất nhanh, lập tức quay ngược khẩu súng trong tay lại, sau đó dùng ngón tay xoay xoay, họng súng hướng về phía sàn nhà, trên mặt mang theo nụ cười: "Thực sự xin lỗi mọi người…" Anh ta vừa nói vừa cất súng vào trong ngực.
"Lão Thái!"
Sau khi thu hồi công cụ giết người kia, bầu không khí khẩn trương trong khán phòng cũng dịu đi đôi chút. Lúc Tống Tử Văn ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng ánh mặt lại lạnh lẽo thấu xương. Anh ta chợt gọi một tiếng, người đàn ông trung niên áo đen tinh thông võ cổ truyền lập tức nhìn chằm chằm vào Lục Bình. Trong giây lát, Lục Bình liền cảm nhận được áp lực, lông tơ trên người đều lập tức dựng thẳng.
"Tôi muốn anh ta quỳ ở trước mặt tôi, dập đầu với tôi." Tống Tử Văn trầm giọng nói.
Anh ta vừa dứt lời.
"Tống công tử."
Một giọng nói già nua khàn khàn bỗng xuyên qua đám người.
Ông phu nhân ngồi trên xe lăn, phía trên đắp một chiếc chăn mỏng, đang được đẩy vào tầm mắt của tất cả mọi người.
"Vở kịch này nên kết thúc rồi."
"Mọi người ở đây đều biết rõ, tôi tổ chức dạ hội, gom góp tiền quyên góp đều là vì cầu phúc cho cháu trai tôi. Tất cả bạn bè trong giới Trung Hải đều cho Lê gia chúng tôi một chút mặt mũi, cho tôi mượn một chút tốt lành."
"Dù Tống công tử có chúc phúc thì tôi cũng không muốn đón nhận."
Ông lão phu nhân xuất hiện ở trước mặt mọi người, lời nói của bà dịu dàng mà có lực, toát ra cảm giác uy nghiêm của tiên lễ hậu binh.
Bà vừa dứt lời, tất cả đám quyền quý Trung Hải đều lập tức đứng ở phía sau bà lão, đưa mắt nhìn chăm chú về phía Tống Tử Văn. Lục Bình lập tức cảm nhận được lực lượng và uy vọng của một gia tộc tích lũy qua 6 đời!
"Ông lão phu nhân, là Tử Văn càn rỡ."
"Tử Văn sau này sẽ tự mình đến nhà bồi tội với ngài."
Ngọn lửa ma quỷ trong ánh mắt của Tống Tử Văn đang không ngừng thiêu đốt. Anh ta ẩn giấu tất cả cảm xúc của mình ở phía sau gương mặt lịch sự, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười áy náy. Anh ta hơi khom người, nói xin lỗi.
Nói xong liền đứng dậy.
"Chúng ta đi." Anh ta trầm giọng nói.
Ông lão phu nhân giơ tay lên, lại nói mấy câu, sau đó, vũ hội, lại tiếp tục…
⚝ ✽ ⚝
"Không biết tôi còn có vinh hạnh được mời Lý tiểu thư nhảy một điệu hay không." Lục Bình thu liễm cảm xúc.
Anh nhìn về phía ánh mắt của Lý Ngọc Trân, bắt chước dáng vẻ khom người của người đàn ông lúc nãy, rồi nói ra một câu như vậy.
"Lục tiên sinh cũng có quen biết với Ông lão phu nhân?"
Môi đỏ Lý Ngọc Trân khẽ giương lên, tư thế tuyệt mỹ. Cô đưa bàn tay ngọc tinh tế của mình ra, để Lục Bình nắm lấy, tay còn lại thì hơi nhấc làn váy, đi về giữa sân khấu. Trong lúc sánh vai, Lý Ngọc Trân tò mò hỏi.
"Chưa từng." Lục Bình lắc đầu.
Nhưng mà, anh hiểu rõ, vào lúc Ông lão phu nhân nói chuyện giúp anh thì giữa hai người lập tức hình thành một phần ăn ý trong âm thầm. Tất cả những gì Lão phu nhân có chính là đứa cháu duy nhất, bà chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bất kỳ khả năng nào.
Đương nhiên, đây là Lục Bình đang đánh cuộc.
Trước sân khấu, tất cả khách mời và bạn nhảy của bọn họ đều được ánh đèn sân khấu bao phủ. Mà trong những quyền quý danh viện này, Lục Bình và Lý Ngọc Trân tuyệt đối là tiêu điểm, chúng tinh phủng nguyệt!
Sau khi bản nhạc cổ điển vang lên, Lục Bình nhẹ nắm lấy eo Lý Ngọc Trân, bước nhảy dưới chân chậm rãi theo nhịp điệu… Sự căng thẳng trong lòng dần được buông lỏng sau khi bắt đầu khiêu vũ. Mà đúng lúc này… nụ cười trên mặt Lục Bình bỗng cứng đờ.
Giày da dưới chân đang dẫm trên mu bàn chân của Lý Ngọc Trân…
Trong bản nhạc cổ điển.
Trước sân khấu.
Trong một góc không ai chú ý tới, sau khi giày da Lục Bình giẫm phải mu bàn chân của đối phương thì cũng không có lập tức rời đi, mà là hơi hơi dừng lại. Sau đó, anh giống như là phản ứng lại, lúc này mới nhấc chân ra chỗ khác.
Bên trong giày cao gót trong suốt là bàn chân trắng nõn tinh xảo giống như là một tác phẩm nghệ thuật. Sau khi giày da của Lục Bình rời đi, ngón chân của Lý Ngọc Trân hơi phiếm hồng. Trên gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ không lộ ra chút tâm tình dư thừa nào. Trong chiếc giày, ngón chân như ngọc hơi co lại theo bản năng. Qua một lúc sau, theo điệu nhảy kéo dài, những ngón nhân dần dần buông lỏng, các tĩnh mạch và mạch máu màu xanh trước bàn chân cũng dần giãn ra.
Mỗi người đều sẽ trút bỏ tâm tình của mình ở một góc mà bên thứ ba không thể nhìn thấy.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi, nhảy không được tốt cho lắm."
Lục Bình nhanh chóng đi ra từ trong trạng thái lúng túng. Phía sau tấm mặt nạ, vẻ mặt anh ôn hòa ung dung, khóe miệng mang theo nụ cười, nói câu xin lỗi mà chẳng hề để tâm cho lắm. Anh nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Ngọc Trân, trong lúc khiêu vũ, đây là một động tác ở khoảng cách rất gần. Lục Bình có thể nhìn thấy lông mi dài mảnh và mỗi một tấc da tấc thịt của người phụ nữ phong hoa tuyệt đại trước mặt này. Nhích tới gần hơn một chút, phảng phất như ngay cả hơi thở đều sẽ phả lên trên gương mặt tinh xảo kia. Anh nhẹ nhàng nói: "Tôi có phải là người đàn ông đầu tiên giẫm lên chân cô hay không?"
Lý Ngọc Trân lạnh mặt, thân thể hơi nghiêng về sau.
"Lục tiên sinh ngay cả điều này mà cũng có thể biết rõ?" Cô bình tĩnh đáp lời.
Dưới ánh đèn sân khấu, Lý Ngọc Trân nhẹ nhàng khiêu vũ bên người Lục Bình. Lúc dừng lại, ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn chăm chú vào Lục Bình, bình tĩnh nói.
"Thứ tôi biết khả năng còn nhiều hơn." Lục Bình lộ ra nụ cười.
Nhận thấy bầu không khí giữa hai người đã thay đổi từ khi mình giẫm phải chân đối phương, Lục Bình lặng yên không tiếng động thở phào một cái. Ngày hôm qua, lúc anh và Lý Anh luyện lập một lần cuối cũng rõ ràng là rất hoàn mỹ, ban nãy do bản thân vừa mới buông lỏng sau khi quá căng thẳng nên mới xảy ra sự cố mà thôi.
Điệu nhảy cuối cùng, Lý Ngọc Trân ngửa người về phía sau, Lục Bình với tư cách là bạn nhảy liền ôm lấy eo của đối phương. Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung…
"Ngược lại đúng là có người từng mang chút ý xấu riêng." Lục Bình cười khẽ, thì thầm ở trong lòng.
Vừa xuống sân khấu, quản gia chờ ở bên cạnh lập tức đi tới, khom người, nói: "Lục tiên sinh, lão phu nhân đang đợi ngài."
⚝ ✽ ⚝
Trên chiếc xe màu đen, trong buồng xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Con khiến cho cha quá thất vọng. Nếu như còn có lần sau, cha sẽ cân nhắc xem có nên thay đổi người thừa kế hay không." Giọng nói của người đứng đầu Tống gia- cha của Tống Tử Văn truyền ra từ trong micro.
Ánh đèn bên đường chiếu xuống gương mặt anh tuấn của Tống Tử Văn.
Anh ta nắm chặt lấy bàn tay đang đặt ở trên đầu gối, nhiều sợi gân xanh nổi lên. Vẻ mặt Tống Tử Văn không cảm xúc, chỉ trầm giọng đáp lại: "Con biết rồi."
"Cũng may mà con đã kịp khống chế cảm xúc, không tạo thành cục diện không thể khống chế."
Trong điện thoại, giọng điệu uy nghiêm của người đàn ông trung niên hơi buông lỏng. Nhớ lại hành vi lúc nãy của Tống Tử Văn, dựa vào thân phận và chỗ dựa của đối phương, trên thực tế sẽ có đủ khả năng nhẫn nại và khắc chế. Lúc nên thu tay thì lập tức thu tay, ví dụ như móc súng ra, ví dụ như phản ứng đầu tiên là xin lỗi Ông lão phu nhân, sau đó rời khỏi.
"Chỉ là một người phụ nữ mà thôi."
"Dựa theo kế hoạch, chờ sau khi lão già Lý gia kia chết, còn không phải là con muốn thế nào thì thế đó sao?"
"Con biết rồi." Tống Tử Văn tiếp tục nói.
"Tống công tử."
"Có cần hay không…"
Tại vị trí cạnh ghế tài xế, người đàn ông trung niên áo đen ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia qua kính chiếu, bên trong đôi mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, trầm giọng nói.
"Phái người tìm ra tên họ Lục kia cho tôi, sau đó chờ tôi phân phó." Tống Tử Văn lạnh lùng nói.
Anh ta vừa tới Trung Hải, tối nay coi như là đã mất hết mặt mũi trong giới quyền quý hàng đầu.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!"
Đi dọc theo hành lang của viện bảo tàng, phía bên tay trái chính là cửa sổ sát đất xuyên suốt ba tầng. Lục Bình chỉ vừa mới ngẩng đầu lên đã có thể nhìn thấy sông Phổ nơi xa và ánh trăng đang nhô cao trên mặt sông.
Vẻ mặt Lục Bình bình tĩnh, nhưng tim đang đập nhanh hơn. Anh cảm thấy áp lực khi phải đối mặt với Ông lão phu nhân. Bởi vì, trong ngày thường, bất kể là tiếp xúc với Lý Ngọc Trân, hay là với Ngô Thì Chương, đó đều là trong tình huống bản thân đã nắm giữ hoàn toàn tình báo. Mà lần này lại khác, nhận thức về Ông lão phu nhân của anh phần lớn đều đến từ những tin tức trên mạng.
"Vẫn là chiến lược kia."
"Lưu l