Chương 239 - Hàng Hóa Nhập Khẩu Song Song, Đúng Là Quá Khó!
Ài!"
"Hay là bỏ đi vậy."
"Bên trong tình báo, khi Chu Nhĩ Vi từng nghiên cứu y học ở nước ngoài, còn học thêm ngành tâm lý học, đã từng viết một phần luận văn, nghiên cứu về phản ứng kháng cự tiêu cực trong kỹ thuật tâm lý phụ."
[ Tinh ——]
Tầng 58, cửa thang máy mở ra.
Ánh mắt Lục Bình rời khỏi người thư ký Hạ Đình, rảo bước đi ra bên ngoài sảnh. Anh nhìn tất cả những cảnh tượng trước mặt, trong đầu tiếp tục suy nghĩ:
"Đây là đang nghiên cứu về chủ đề biến thái gì vậy?"
"Ví dụ như, trong luận văn, cô ấy làm một thí nghiệm cơ sở, chỉ cần đặt tay lên trên cổ tay của đối phương liên có thể nhìn thấu tâm trạng chân thật của người này."
"Căn cứ là cái quỷ gì… Cơ bắp được điều khiển bởi các dây thần kinh giao cảm, thông qua những thay đổi trong cơ thể ở nơi đó, phản ứng co rút… sẽ có thể xác định rõ ràng trạng thái đối đầu tâm lý hiện tại của người thí nghiệm."
"Trừ phi đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp…"
Lục Bình chỉ nghĩ tới đây, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Anh cảm thấy, Chu Nhĩ Vi này là khắc tinh của mình.
Điều này có nghĩa là, nếu như anh chọn Chu Nhĩ Vi làm điểm vào thì tốt nhất là không nên để cho đối phương chạm vào mình. Nếu không thì rất có thể sẽ bộc lộ ra trạng thái khẩn trương và sợ hãi trong lòng mình.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Lục Bình đột nhiên đổi hướng.
"Nhưng mà, nếu như đã biết được các loại kỹ thuật đọc tâm lý từ xa, mình có thể bắt đầu tiến hành tập luyện từ phương diện này."
"Đây khuyết điểm trí mạng của mình!"
Còn đang suy nghĩ, Lục Bình đã đi đến trước phòng làm việc của Lý Ngọc Trân.
Thư ký Hạ Đình mở cửa ra, đứng ở cạnh cửa, cung kính nhìn về phía anh, làm ra tư thế mời.
⚝ ✽ ⚝
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mặc dù đã đủ quen thuộc đối với văn phòng của Lý Ngọc Trân, nhưng mỗi một lần đến, anh vẫn phải không ngừng tiến hành xây dựng tâm lý.
"Ài… Làm hàng nhập khẩu song song đúng là áp lực lớn"
Lục Bình hít một hơi thật sâu, vẻ mặt phía sau cặp kính gọng vàng bình tĩnh mà ôn hòa.
Anh bước một bước, sau đó nhìn về phía văn phòng đối diện.
Ánh mặt trời sau buổi trưa xuyên qua tấm cửa kính khổng lồ, phác hoạ rõ thân ảnh lạnh lùng tuyệt mỹ của Lý Ngọc Trân. Dưới ánh mặt trời, Lý Ngọc Trân giống như là nữ thần tản ra ánh sáng màu vàng… Lục Bình nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt rơi vào trước bàn làm việc, nơi đó có một người đàn ông đang đưa lưng về phía mình.
"Lục tiên sinh?" Người đàn ông trung niên quay người lại. Anh ta đứng lên, giọng nói lập tức vang đội, sau đó rảo bước đi đến bên cạnh.
⚝ ✽ ⚝
"Lôi Tài Vinh?! Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại gấp bách như vậy? Mới tách ra ngày thứ hai đã tìm được tới chỗ của Lý Ngọc Trân?"
Lục Bình nhận ra người đàn ông trung niên cao to này, trái tim nhảy lên kịch liệt. Anh chỉ muốn ngay lập tức quay người, chạy khỏi căn phòng làm việc này. Anh hoàn toàn không nắm chắc về Lôi Tài Vinh này. Trước đây, anh chỉ tiếp xúc với những khách hàng có đầy đủ tài liệu, duy chỉ có người này là hoàn toàn không rõ thông tin. Nói như vậy cũng không đặc biệt chính xác, bởi vì sau khi về nhà, anh đã tìm kiếm công ty của đối phương ở trên mạng.
"Lôi tiên sinh, đã lâu không gặp."
Trong lòng mắng thầm một câu.
Lục Bình đứng ở bên cạnh Lôi Tài Vinh, gương mặt ôn hòa, đưa tay ra.
"Lục tiên sinh, so sánh ta tưởng tượng còn muốn soái khí."
Lôi mới vinh đánh giá Lục Bình khuôn mặt, cảm khái nói.
Hai người một trước một sau đi vào văn phòng.
"Lôi tiên sinh đúng là đẹp trai hơn tôi nghĩ nhiều?"
Lục Bình ngồi xuống trước bàn làm việc, thân thể hơi ngả về sau, hai tay đặt ở phía trước. Trong lồng ngực, tim vẫn đang đập vô cùng nhanh, nhưng bên ngoài thì vẫn dùng ánh mắt mang theo ý cười nhạt liếc nhìn Lý Ngọc Trân, nói.
"Lục tiên sinh."
"Sau lần từ biệt ngày hôm trước, tôi mới nhớ tới tôi còn chưa có phương thức liên lạc của Lục tiên sinh, trong lòng quả thực có chút gấp gáp, liền tìm tới Lý tiểu thư." Lôi Tài Vinh tiếp lời.
"Nói một chút đi." Lục Bình giả bộ bình tĩnh, nói.
Đúng lúc này, thư ký Hạ Đình đi tới, rót trà cho Lục Bình.
"Cám ơn." Đây là lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng của Lục Bình là.
Anh nâng chén trà lên, khêu lá trà một cái, khóe miệng hơi giương lên.
Chén trà này có tác dụng rất lớn. Bất kể là vuốt vuốt hay là che giấu tâm tình thì đều rất có tác dụng, thậm chí khi áp lực cận kề cực hạn còn có thể tạo ra hiệu quả cứu mạng.
"Lục tiên sinh, Lý tiểu thư, hai người chắc là cũng biết rõ phương hướng kinh doanh của công ty chúng tôi là các bộ phận mấu chốt của tàu lớn, thiết bị phát điện, truyền tải và biến đổi…"
Trên mặt Lôi Tài Vinh lộ ra vẻ nghiêm túc. Anh ta nhìn về phía Lục Bình và Lý Ngọc Trân, hơi dừng lại một chút, sau đó trầm giọng nói: "Nhưng mà vào một tháng trước, tất cả căn cứ thiết bị và nhân viên của công ty chúng tôi ở Myanmar, đều bị giữ lại. Người ngăn chúng tôi lại chính là thế lực địa phương…"