← Quay lại trang sách

Chương 240 - Mình Nên Làm Gì Đây!

Hạng mục này liên quan đến chiến lược Lâm Cảng, trước mắt đã được đầu tư hơn 3 tỷ. Nếu như phía sau cứ tiếp tục kéo dài, thậm chí không có kết quả, thì công ty chúng tôi có thể sẽ bị kéo chết!"

Vẻ mặt của Lôi Tài Vinh trở nên ngưng trọng.

Đây là bí mật mà tập đoàn bọn họ liều mạng để che giấu, nhưng mà đêm trước, Lục tiên sinh lại nói một câu ‘Lôi tiên sinh, chuyện của anh không thích hợp nói ở đây.’. Lúc đó, Lôi Tài Vinh liền biết, vị Lục tiên sinh này chắc chắn đã nhận được tin tức. Anh ta lập tức xem người trước mắt như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Lục tiên sinh." Lôi Tài Vinh trầm giọng gọi một tiếng.

Mí mắt Lục Bình khẽ run, khóe miệng lại khẽ giương lên, bình tĩnh lộ ra nụ cười, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.

“Nói ra thật xấu hổ."

"Tập đoàn Lâm Cảng tại Trung Hải đã gần như sắp bị kéo tới bờ vực thẳm, nhưng vẫn còn không biết được rốt cuộc là địa đầu xà nào của Đông Nam Á đang ăn chúng tôi…" Trên gương mặt Lôi Tài Vinh lộ ra nụ cười khổ. Anh ta nhìn về phía Lục Bình với vẻ tha thiết, tiếp tục nói:

"Nếu như ngài đã có thể đáp cầu dắt mối cho Lý tiểu thư, có thể làm cho các nhân vật như Ngô gia Hồng Lâu và Triệu Chính Khiếu ôm thành một đoàn, dựa vào thế lực sau lưng ngài nhất định có thể."

Trước khi Lôi Tài Vinh tới đây đã điều tra qua Lục tiên sinh.

"Tôi muốn nhờ ngài chuyển lời cho thế lực bên phía Đông Nam Á, hy vọng hai bên có thể ngồi xuống và đàm phán. Bọn họ cần gì, nếu như chúng tôi có thể cung cấp thì chúng tôi đồng ý đánh đổi một số thứ."

"…" Lục Bình trầm mặc.

An có thể cảm nhận được, sau khi đối phương vừa dứt lời, ánh mắt Lý Ngọc Trân cũng nhìn chằm chằm vào mình.

"Đáng chết!"

"Tại sao lúc ấy mình lại nói ra lời kia chứ… Lôi tiên sinh, có một số chuyện không tiện nói trong trường hợp này."

Anh không có trả lời, chỉ bưng chén trà lên, bình tĩnh uống một ngụm.

Nhưng mà, phía sau bề ngoài trấn định, huyệt thái dương của Lục Bình mơ hồ bị căng đến đau… Trong lòng cảm thấy hối hận, nếu như lúc đó anh không nói câu kia thì hiện tại còn có thể nghĩ biện pháp từ chối. Nhưng bây giờ, là mình đưa ra bậc thang trước… Lục Bình không hiểu, tại sao mình chỉ nói một câu chung chung như vậy thôi mà cũng có thể đụng vào một chuyện thật sự được.

Không biết nên nói là may mắn hay là đen đủi nữa.

"Mình nên biết được điều này từ lâu rồi mới đúng.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

"Nếu như đã tạo dựng hình tượng thương nhân tình báo, đương nhiên sẽ không thể nào chỉ giao dịch với các đối tượng có tình báo, nhất định sẽ có các nhân vật bên ngoài tình báo tìm đến cửa."

"Ài!"

"Làm sao bây giờ?! Mình nên làm gì đây!"

Lục Bình điên cuồng nghĩ biện pháp.

Dựa theo thiết lập, tổ chức phía sau anh chắc là có thể liên quan đến vòng tình báo Đông Nam Á.

"Lôi tiên sinh." Lục Bình tính toán thời gian, hiểu rõ, bất kể thế nào đều nhất định phải đáp lại. đối phương.

Dưới cái nhìn chăm chú của người kia, anh hôn hòa gọi một tiếng.

"Lục tiên sinh, ngài nói đi." Lôi Tài Vinh thực sự đã bị ép tới cực điểm rồi, đêm hôm trước anh ta đến buổi tiệc từ thiện chính là để suy nghĩ biện pháp tìm con đường chuyển tin tức.

"Hai điểm."

"Thứ nhất, tiền. Chỗ của tôi có thu phí, Lý tiểu thư đây cũng biết, đơn thuần bố cục cho anh cần 100 triệu." Lục Bình cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, trầm giọng nói.

"Thứ hai, chờ đợi. Bởi vì có liên quan tới bên Đông Nam Á nên cần một ít thời gian để điều động." Lục Bình tiếp tục nói.

"Đương nhiên, tôi cũng không dám chắc thời gian cụ thể. Điều này phải xem thế lực đối phương là muốn Lôi tiên sinh chết hay là sống. Lôi tiên sinh yên tâm, nếu như chuyện không thành, tôi sẽ không thu bất kỳ lệ phí nào."

Kiên trì đến cùng, tiếp tục chống đỡ.

Lúc này, càng nói càng thật, nếu như sau đó không thành công thì cũng có cái lý do.

Lôi Tài Vinh nghe vậy, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy nóng nảy. Kéo dài một ngày, sẽ phải tiêu hao một con số không nhỏ.

"Vậy đành nhờ Lục tiên sinh rồi." Anh ta đứng dậy, ôm quyền nói.

⚝ ✽ ⚝

Nói xong, Lục Bình không ngồi lại ở văn phòng thêm nữa. Anh nói mấy câu sau đó rảo bước rời khỏi.

Đứng ở trong thang máy, tiếng tim đập mạnh của Lục Bình dần dần chậm lại.

"Lần sau không thể tùy tiện nói bừa bữa, ngay cả nói chuyện bình thường cũng nên càng kiệm lời càng tốt."

"Đáng chết! Không thể hiểu nổi, sao có thể đụng vào chuyện kia được?! Hồng Lâu và trung tâm y tế Thụy Tân đều liên quan đến rất nhiều khách hàng quyền quý, không biết liệu có chút tác dụng nào hay không?"

Sau khi phát tiết xong, Lục Bình bắt đầu nghĩ biện pháp:

"Hoặc là, tổng bộ Tào Môn của tập đoàn vận tải Trung Hải. Mạng lưới của Tào Môn tại Đông Nam Á rất sâu, nói không chừng sẽ có thể!"