← Quay lại trang sách

Chương 271 - Giết!

Không lâu sau.

Lục Bình đứng ở chính giữa hành lang. Anh đưa túi công văn trong tay cho Đinh Thanh, bước lên trước. Hai tay đặt lên trước lan can rỉ loang lổ, lòng bàn tay cảm nhận được cảm xúc lạnh lẽo. Anh nhìn xuống tầng một của nhà máy. Trong ánh mắt của anh, 50 thành viên xếp thành đội ngũ hình vuông. Toàn bộ đều ngước đầu, cảm thấy sợ hãi, kinh dị, tò mò nhìn chăm chú mình. Bọn họ đang đợi lời nói của mình!

"Hô…" Lục Bình nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Anh từ nhỏ đã phổ thông, lúc đi học, ngay cả thuyết trình trước mặt cả lớp thôi đều đã khẩn trương đến phát run. Mà bây giờ… cảm nhận được hàng loạt ánh mắt nhìn vào mình, thân thể của Lục Bình đang hưng phấn! Dòng máu bóng bỏng đang mãnh liệt chảy xiết!

“Mình nên nói cái gì đây?" Anh thì thầm ở đáy lòng.

Anh nhớ lại tài liệu của 50 người này. Đinh Thanh chọn lựa những người này là có nguyên nhân. Bọn họ đều có một điểm chung! Đó chính là, mỗi một người đều giống như một cái lò xo bị áp tới cực điểm! Bọn họ đều ôm theo một cỗ lực lượng! Khát vọng thay đổi! Muốn một cuộc sống mới! Giống như… anh đã từng!

Nghĩ tới đây, Lục Bình hòa mình vào trong bầu không khí mà mình quen thuộc nhất. Anh nhếch miệng lên.

"Các vị."

Giọng nói của Lục Bình mang theo chút ý cười vang dội khắp nhà máy. Anh hơi hơi dừng lại, sau đó tiếp tục nói:

"Lần đầu gặp mặt, các người có thể gọi tôi là…"

"Lục tiên sinh."

Trước mắt anh không ngừng hiện ra những video diễn thuyết mà mình từng thấy trước đó.

⚝ ✽ ⚝

Ngô Mỹ Ngọc mím môi, ngồi ở phía sau một chiếc xe con. Tay phải nắm chặt và đè lên chân, cô có chút không biết làm sao, không biết rõ phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Cô nâng mí mắt khẽ run lên. Ánh mắt cô nhìn về phía buồng xe, trong buồng xe trừ cô ra còn có ba người nữa, vẻ mặt của bọn họ đều không có chút cảm xúc gì.

Xe con màu đen chạy rất nhanh, không lâu sau, nơi đã từng là ác mộng cuộc đời xuất hiện ở trong mắt Ngô Mỹ Ngọc. Nơi này là một thị trấn trong thành phố Trung Hải, những công trình xây dựng trái pháp và xiêu vẹo, thỉnh thoảng còn tỏa ra mùi hôi thối.

Xe dừng lại trước tòa nhà năm tầng cũ nát.

Ngô Mỹ Ngọc ôm đầu, không dám xuống xe. Một lúc lâu sau đó, cô bước chân ra… Một người ở lại trong xe, hai người còn lại đi theo phía sau cô. Hành lang mờ mịt, ánh đèn trên hành lang chỉ sáng một nửa, bàn ghế bỏ hoang chiếm gần hết không gian đi lại.

Cha và anh trai của Ngô Mỹ Ngọc đang ở tầng năm.

Cô đứng ở trước cửa, xuyên qua ánh đèn màu hoàng hôn, thấp thoáng có thể nhìn thấy hai bóng dáng giống như ma quỷ kia.

“Tại sao nó lại không chết đi chứ?!"

"Đúng là nuôi phải sói mắt trắng!"

"Ông chủ Trương đã gửi tin nhắn cuối cùng cho chúng ta, nếu như đến 12 giờ tối mai mà vẫn không thể bắt được nha đầu kia về thì sẽ ném hai người chúng ta vào trong sông Phổ!"

"Cha!"

"Hay là nói với ông chủ Trương là bọn mình dùng Quyên Nhi để thay thế. Ngày mai con sẽ đặt chuyến máy bay sớm nhất để trở về…"

"Chỉ có thể như vậy."

Ngô Mỹ Ngọc đến gần.

Bên tai cô nghe rõ cuộc nói chuyện ở phía sau cánh cửa. Cô cúi thấp đầu, thân thể đang run rẩy… bàn tay cô siết chặt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Ngô Mỹ Ngọc không chút do dự, giơ tay gõ cửa phòng.

"Ai vậy?"

"Cha, là con…"

"Mỹ Ngọc? Con đã về rồi? Con gái ngoan, đây mới là con gái ngoan của cha!"

Cửa đột nhiên bị mở ra.

Ngô Mỹ Ngọc lùi sang một bên, người đàn ông mặc đồng phục màu đen mặt không biểu tình, đưa tay nắm lấy tóc của người đàn ông tóc xám rồi bịt lấy miệng đối phương. Một người khác xông vào, tóm lấy thanh niên đang hút thuốc lá.

"Hô!"

Ngô Mỹ Ngọc hít một hơi thật sâu.

Cô đi vào trong căn phòng đầy mùi thuốc lá, khắp nơi đều là rác rưởi. Cô dừng lại, không quên đóng cửa phòng lại. Cô bình tĩnh nhìn về phía khe cửa đang dần dần thu nhỏ, cho tới khi hoàn toàn khép lại.

Trong phòng, cha và anh trai cô đều đã bị bịt miệng, song song quỳ dưới đất. Khi cô đi vào, hai người mở to hai mắt, trong miệng không ngừng phát ra mấy tiếng ô ô.

Ngô Mỹ Ngọc chỉ nhìn qua.

Cô giơ chân lên, đá một kích học được từ các buổi huấn luyện vào thẳng đầu của anh trai. Tiếng va chạm nặng nề vang lên, người thanh niên chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đau đến mức co người.

"Có dao găm hay không." Giọng nói không có chút cảm xúc nào.

Một chiếc dao găm màu đen được đưa tới trong tay Ngô Mỹ Ngọc.

Cô rút dao găm ra.

Dưới ánh đèn sợi đốt, lưỡi dao bị ánh sáng khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo… Ngô Mỹ Ngọc nhìn về phía cây dao găm, cô đã từng tưởng tượng về hình ảnh như vậy vô số lần. Giờ phút này, cô dường như nhìn thấy cảnh tượng bản thân buộc tóc hai bên, ngồi tàu hỏa mấy chục tiếng từ vùng đất xa xôi để tới nơi này. Cô từng ôm những khát khao đẹp nhất, có rất nhiều huyễn tưởng tốt đẹp…Nhưng mà, thứ cô phải đối mặt lại chính là ác mộng!

"Hay cho câu một đôi tay ngọc ngàn người gối, nửa đôi môi vạn người nếm.”