← Quay lại trang sách

Chương 270 - Huấn Luyện

Ngô Mỹ Ngọc mím môi, lúc cô nhìn về phía Lục Bình thì chỉ cảm thấy đây chính là ánh sáng chiếu vào thế giới hắc ám của mình.

“Bọn họ sống ở trong núi, cuộc sống không quá tốt. Em gái năm nay lên lớp 11 rồi, thành tích vô cùng tốt. Giáo viên trong trường đều nói em gái có thể lên đại học, là sinh viên đại học duy nhất của chỗ chúng tôi." Ngô Mỹ Ngọc không ngừng nói.

"Đi học là tốt! Bảo em gái cô nhất định phải cố gắng học tập!"

“Như vậy đi. Chờ cô trở về, tôi sẽ bảo bọn họ cho cô một khoản tiền, sau đó cô tự thu xếp ổn thỏa cho mẹ và em gái mình."

Lục Bình giống như là một nhà biểu diễn ưu tú. Anh cười nói, vỗ vỗ bả vai Ngô Mỹ Ngọc. Nói xong, anh không nói thêm nữa, mà là đi thoáng qua đối phương.

Ngô Mỹ Ngọc còn đang đứng tại chỗ. Lúc cô cảm thấy tuyệt vọng cũng đều chưa từng chảy một giọt nước mắt nào, hiện tại lại khóc một cách mãnh liệt, giống như là không thể tiếp tục khắc chế được nữa! Cô dùng sức lau khóe mắt, chợt quay đầu, nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Lục tiên sinh, giống như là muốn ghi tạc bóng lưng này vào đáy lòng.

Đinh Thanh phân phó cái gì đó với người đàn ông mặc đồng phục màu đen, rồi sau đó bước nhanh đi theo Lục tiên sinh.

Quyền sư Lý Đại Chung không nói một lời. Đáy lòng của anh không khỏi cảm khái, chỉ cảm thấy những tổ chức này đúng là thần bí, tâm đều vô cùng bẩn. Bên trong mỗi một câu nói đều mang theo thâm ý, nhìn như là cho tiền để cho Ngô Mỹ Ngọc chăm sóc mẹ và em gái, nhưng sao lại không phải là uy hiếp chứ? Đây là người mà cô coi trọng nhất, tôi có thể đưa bọn họ ra ngoài ánh sáng thì cũng có thể kéo vào hắc ám vô tận!

⚝ ✽ ⚝

"Thế nào?"

“Xem phản ứng kia của Ngô Mỹ Ngọc, biểu hiện của mình chắc là cũng không tệ lắm."

Lục Bình đi một khoảng không xa.

Nhịp tim của anh bắt đầu tăng tốc, trong đầu không ngừng nhớ lại những lời nói của mình vừa nãy. Anh nhớ trong phim ảnh và trong các quá trình huấn luyện tử sĩ đã từng thấy hình như chính là như vậy.

"Không biết Đinh Thanh có thể lý giải ý của mình hay không. Cũng không thể thật sự để cho Ngô Mỹ Ngọc tự mình đưa ra quyết định được, mà là nhất định phải để cho cô ấy tự tay giết chết cha và anh trai mình!"

"Chỉ có như này thì mới có thể thể hiện uy lực của bản thân một cách lớn nhất!"

Lục Bình thầm nói.

Đúng lúc này, anh đứng ở trước nhà máy, đèn pha khổng lồ chiếu vào trước mặt anh.

"Nhìn cái gì vậy!"

"Không bảo dừng thì đừng có dừng!"

Tiếng rống giận dữ vang lên.

Huấn luyện viên phụ gầm thét, vung roi trong tay lên.

[ Ba ——] một tiếng, quất vào trên người một người. Cảm giác đau rát và dấu roi mà mắt thường cũng có thể thấy được lộ ra.

Kèm theo động tác của anh ta, mấy vị huấn luyện viên trong sân đều chạy chậm ở các vị trí khác nhau, đồng thời còn không ngừng quất roi!

Bắt đầu từ ngày hôm qua, huấn luyện đột nhiên gia tăng! Bất kể là về thể chất hay là về tinh thần!

Thành viên tham dự huấn luyện bắt đầu bị bao phủ trong một tầng áp lực cực lớn!

Sợ hãi!

Khó nhịn!

Giống như là người chết chìm đang vùng vẫy ở trong vòng xoáy hắc ám hỗn độn, bất lực lại hối hận!

Mặt trái của tâm tình không ngừng lan ra quanh người!

Lục Bình khẽ híp mắt lại dưới ánh sáng chói mắt, rồi sau đó anh bước vào gian phòng này. Giống như là xuyên qua một tầng kết giới, tiến vào một khu vực khác. Có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí nặng nề, áp lực và nóng bỏng kia! Huấn luyện viên kia dữ tợn quát mắng, học viên sợ hãi nhẫn nại! Tiếng huyên náo nối đuôi tiến vào trong màng nhĩ!

Trong nhà máy.

Vẫn là 50 thành viên tham gia huấn luyện. Tuy rằng Lục Bình và Đinh Thanh đã sàng lọc và chọn lựa tám hạt giống ở trong văn kiện, nhưng tin tức này cũng không để lộ ra ngoài. Tám người kia vẫn tiếp nhận giai đoạn huấn luyện thứ nhất cùng với tất cả mọi người!

"Tiên sinh!"

"Đinh gia!"

"Tổng huấn luyện viên!"

Ba huấn luyện viên phụ trợ xếp thành hàng, đứng ở trước mặt Lục Bình, cao giọng kêu.

"Ừm."

Lục Bình đeo kính mắt gọng vàng, thu liễm nụ cười. Anh không thể lộ ra vẻ mặt ôn hòa đối với ba vị huấn luyện viên này trước mặt học viên được. Đây là một tuồng kịch, mình phải diễn cho đúng.

“Bảo tất cả mọi người tập hợp, chờ Lục tiên sinh nói chuyện."

Đinh Thanh hơi hơi gật đầu. Sau đó, anh nhìn về phía quyền sư Lý, trầm giọng nói.

Lý Đại Chung đáp một tiếng, ánh mắt của anh quét qua huấn luyện viên phụ trợ trước mặt, cũng không nói chuyện, chỉ bước về phía trước các học viên. Anh là tổng huấn luyện viên, nhưng anh nhất định phải thanh tỉnh. Bản thân mình chỉ phụ trách huấn luyện, không thể đúc kết quá nhiều, đặc biệt là phần chương trình học liên quan đến trung thành, anh cần tránh nguy hiểm!

Tại sao lại tìm cho anh ba huấn luyện viên phụ trợ? Không giúp được là một chuyện, càng nhiều hơn chính là đưa đến để theo dõi!

Lục Bình đi lên hành lang tầng hai.

Giầy da giẫm ở trên bậc thang kim loại, tiếng cót két nặng nề vang lên bên tai Lục Bình.