← Quay lại trang sách

Chương 273 - Không Cần Khẩn Trương

Lục Bình giơ tay lên, sau đó mỉm cười rời khỏi dưới tiếng hoan hô của mọi người…

"Đưa túi công văn cho tôi" Lục Bình dừng lại, nói với Đinh Thanh ở phía sau, sau đó nhận lấy túi công văn từ trong tay đối phương.

Lục Bình nắm chặt túi công văn, ở nơi không ai nhìn thấy, móng tay đang cắm sâu vào lớp da của chiếc túi.

Anh giẫm lên cầu thang kim loại, tiếng [ cót két ——] nặng về vang lên. Trái tim đang đập nhanh của Lục Bình dần bình ổn trở lại. Tâm trạng khẩn trương dần bị sự hưng phấn nồng đậm thay thế.

"Phải chống đỡ."

Phía sau gương mặt bình tĩnh, môi anh cũng đang run rẩy, nhưng lại lập tức bị anh khắc chế.

"Tiếp theo."

Sau khi rời khỏi nhà máy, Lục Bình và Đinh Thanh đi đến căn nhà gần đó nghỉ ngơi. Trong văn phòng, Lục Bình ngồi ở trên ghế sofa, nói với Đinh Thanh.

"Hoàng Văn Vượng."

Chờ Đinh Thanh ra ngoài, Lục Bình cảm giác miệng hơi khô, đầu ngón tay anh gõ gõ mặt bàn, nâng chén trà lên uống một hớp. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, đây chính là kinh hỉ đối với 50 người được sàng lọc và chọn lựa kia. Trong đó có một người rõ ràng đã từng chỉ là một trạch nam, là một người chỉ thích chơi game cả ngày lẫn đêm ở quán net… lại được Lý Đại Chung xác nhận là có năng khiếu phản xạ cao, là một tay bắn tỉa trời sinh.

Trong nhà máy lại khôi phục sự huấn luyện.

Hai tay Đinh Thanh cắm ở bên trong túi, đứng ở trước cửa. Ánh mắt của anh nhìn về phía huấn luyện viên phụ trợ mặc đồng phục màu đen, đối phương chạy chậm đến phía trước đội hình, cao giọng hô.

Hình thể không thấp, nhưng nhìn toàn thân lại có chút mập. Mỗi lần giơ tay nhấc chân thì trên mặt đều lộ ra chút cảm giác không tự tin, do dự, và sợ đầu sợ đuôi. Anh ta nghe thấy tiếng gọi, đầu tiên là rụt cổ một cái, sau đó đáp lại với vẻ sợ hãi:

"Có… có mặt!"

"Đi theo tôi!" Huấn luyện viên phụ nghiêm mặt, trầm giọng nói.

Hoàng Văn Vượng nuốt nước miếng một cái, có một chút bối rối. Anh là một phế vật bị người nhà, bị bạn bè xem thường. Dũng khí lớn nhất đời này của anh chính là đã âm thầm nộp đơn báo danh sau khi nhìn thấy thông báo của Đinh gia! Nhưng trên thực tế, sau khi báo danh xong anh liền cảm thấy hối hận. Trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng sẽ không chọn mình liền yên tâm thoải mái tiếp tục chơi game. Ai biết được bản thân lại thật sự được chọn. Anh không dám từ chối Đinh gia, đành kiên trì chịu đựng cho tới hôm nay…

Anh là người kém nhất trong năm mươi người ở đây.

"Đinh… Đinh gia!"

Sau khi đi vào hành lang, Hoàng Văn Vượng liếc mắt liền nhìn thấy thân ảnh của Đinh gia, tóc gáy dựng lên, kính sợ hô một tiếng.

"Lục tiên sinh muốn gặp anh.

" Ánh mắt khiếp người của Đinh Thanh nhìn chằm chằm vào Hoàng Văn Vượng. Một lát sau, anh mới dời mắt đi, trầm giọng nói.

"Lục tiên sinh?"

"Lục tiên sinh gặp tôi làm gì?"

Hoàng Văn Vượng không ngừng nuốt nước miếng, anh sợ hãi đi theo phía sau cùng. Nhìn về phía hành lang trước mặt, anh cảm thấy mỗi lần bước ra một bước đều cần dũng khí khổng lồ. Anh muốn xoay người chạy trốn, nhưng lại cảm thấy sợ rằng mình chạy không được mấy bước thì đã bị Đinh gia hoặc là huấn luyện viên móc súng ra rồi nhắm ngay họng súng đen ngòm vào mình.

"Mình chính là một con Husky xen lẫn trong bầy sói."

"Ài!"

"Không biết lúc ấy bản thân nghĩ gì mà lại đi báo danh nữa!"

Anh không ngừng than thở ở trong lòng.

Đúng lúc này, anh đi đến trước cửa. Đinh gia gõ gõ cửa phòng, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàng Văn Vượng: "Đi thôi."

Trên mặt Hoàng Văn Vượng lộ ra vẻ anh dũng hy sinh, bước ra một bước.

"Đây là một người rất thiếu hụt sự tự tin, rất khát vọng được khẳng định."

"Ngược lại đúng là rất dễ dàng thu phục."

Lục Bình cười một tiếng, xác định thái độ của mình.

"Lục tiên sinh!"

Hoàng Văn Vượng đứng thẳng ở trước mặt Lục Bình. Anh cúi đầu, toàn bộ thân thể không khống chế nổi mà run rẩy, mức độ run rẩy càng ngày càng lớn.

"Ngồi xuống nói chuyện đi." Lục Bình nâng chén trà lên, nhấp miếng trà, ôn tồn nói.

"Hả?" Hoàng Văn Vượng lập tức kinh nghi.

"Bảo anh ngồi thì anh cứ ngồi." Đinh Thanh đứng ở một bên, trầm giọng nói.

Hoàng Văn Vượng chỉ dám ngồi nửa mông, trái tim của anh đập nhanh tới cực điểm… Đối mặt với nhân vật lớn như Lục tiên sinh ở khoảng cách gần như vậy, anh thực sự có chút muốn khóc.

"Không cần khẩn trương, đến, uống trà."

Lục Bình lộ ra nụ cười, anh vươn tay ra, cầm bình trà lên sau đó tự mình rót cho Hoàng Văn Vượng một chén trà.

Chỉ một động tác này đã khiến cho Hoàng Văn Vượng sinh ra một loại cảm giác chưa từng có. Anh thụ sủng nhược kinh mà nắm chặt chén trà. Lúc nhìn vào ánh mắt của Lục tiên sinh thì không hiểu sao lại cảm thấy muốn khóc.

"Nếm thử một chút đi." Lục Bình uống một hớp, sau đó ra hiệu cho đối phương.

Hoàng Văn Vượng cẩn thận từng li từng tí nâng chén trà lên, nhưng không nếm ra được là mùi gì, sau đó thả xuống.

"Còn có thể thích ứng với huấn luyện gần đây không?" Lục Bình tiếp tục hỏi.

"Có thể… Có thể!"

"Vậy thì tốt, nếu như có vấn đề gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào."

"Đinh Thanh."

"Để lại số điện thoại của tôi cho Văn Vượng."