Chương 274 - Thuộc Về Một Loại Cảm Giác Cân Bằng Rất Vi Diệu
Hoàng Văn Vượng mím môi. Anh cả đời này đều chưa từng được đãi ngộ như vậy. Anh phảng phất như cảm nhận được cái gì gọi là ‘Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ’! Anh nhìn tấm thẻ có viết số điện thoại mà Đinh gia đưa tới, sau đó cầm thật chặt, lại không nghĩ tới trong quá trình huấn luyện, tất cả điện thoại di động của bọn họ đều đã bị huấn luyện viên lấy đi.
"Văn Vượng."
"Tôi đã nghiêm túc xem qua các video huấn luyện của các người trong những ngày qua. Mà anh chính là người mà tôi coi trọng nhất trong năm mươi người." Lục Bình ôn hòa nói.
Giọng nói của anh cũng không quá lớn, nhưng Hoàng Văn Vượng nghe vào trong tai lại không thua gì một tiếng sét! Tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Văn Vượng anh là một trạch nam củi mục, là người có thể chất và khả năng chiến đấu kém nhất trong năm mươi người. Anh thở hổn hển, cắn chặt lấy miệng, cảm thấy mũi có chút chua xót! Anh đời này chưa từng được bất kỳ người nào để ý tới và khẳng định cả! Đây là lần đầu tiên anh được khẳng định, còn là được Lục tiên sinh khẳng định!
"Anh nắm giữ một sức mạnh mà ngay cả chính bản thân mình cũng không phát hiện ra."
"Mức độ phản xạ thần kinh của anh là thứ mà bất kỳ người nào đều không thể so sánh, mà đây vừa vặn lại là một mức độ khó để thông qua huấn luyện."
Lục Bình không ngừng nói ra.
Rất lâu sau, Hoàng Văn Vượng cúi người thật sâu với Lục tiên sinh. Anh mím chặt môi, thậm chí là không dám nói ra lời chào tạm biệt, bởi vì anh sợ bản thân vừa cất tiếng sẽ không nhịn được mà khóc thành tiếng. Anh bước đi ở trong hành lang. Bước đi của chàng trai cao lớn và hèn yếu này chưa bao giờ lại kiên định như thế! Lúc anh nhìn về phía hành lang thì không khỏi nắm chặt bàn tay, thầm hạ quyết tâm, cho dù chết cũng không thể để cho Lục tiên sinh thất vọng!
"Một chàng trai rất đơn thuần." Lục Bình cầm chén trà lên, cười nói với Đinh Thanh.
"Đây là vinh hạnh của cậu ta." Đinh Thanh ngồi xuống, dùng giọng nói khàn khàn nói ra.
"Anh Bình còn chưa trả lời tin nhắn của mình."
Trong căn phòng của cô gái, Trương Oánh Oánh dựa vào giường, tay cầm điện thoại di động. Cô nhìn khung chat trong màn hình, trong miệng thì thầm. Cô chợt đi chân trần xuống giường, kéo cửa sổ trước bàn sách ra, giơ tay vào trong bóng đêm: "Tối nay gió thật lớn, hơn nữa còn có chút lạnh."
"Ài!"
"Không biết anh Bình thường xuyên giao hàng đến mấy giờ. Thực sự là… rõ ràng là không cần khổ cực như vậy."
Trương Oánh Oánh vừa nhắm mắt lại thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh anh Bình đội mũ bảo hiểm, dãi nắng dầm mưa.
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu tìm kiếm đống quần áo chống lạnh trong phòng, sau đó cẩn thận so sánh và phân tích.
Cùng lúc đó.
Trong bóng đêm, một bên khác.
Lục Bình đi xuống từ trên chiếc xe con màu đen, đi vào trong tiểu khu cũ kỹ. Vào lúc này, thời gian còn chưa quá muộn, trước cửa tiểu khu có không ít hàng rong bán đồ ăn khuya, khoai nướng, thịt nướng, đậu phụ thối, và các quầy đồ ăn khác. Anh xoa xoa bàn tay, thở ra một hơi nóng, ánh đèn màu cam phía trước quầy hàng chiếu vào gò má Lục Bình.
"Khoai nướng bán thế nào?"
"10 tệ 1 cân."
"Lấy 2 củ."
Không lâu sau, Lục Bình lần lượt đi qua các sạp bán hàng rong, trong tay xách một đống đồ. Anh hướng về phía tiểu khu, lúc bước vào trong khu vực đèn đường mờ mịt thì dừng bước, quay đầu nhìn về phía phương xa: "Sư phụ Lý, cùng đi đi."
Anh vừa dứt lời, Lý Đại Chung đã đến gần. Hai người sánh vai, giống như là nhân viên văn phòng cùng nhau trở về nhà.
"Cho anh."
Lục Bình lần lượt chia đôi bữa ăn khuya trong tay cho đối phương, nhìn thấy ánh mắt của người kia thì cười nói: "Tan làm rồi ăn chút bữa khuya là thoải mái nhất."
"Cảm ơn!"
Lý Đại Chung nhìn chăm chú Lục tiên sinh. Mắt kính gọng đen, trên mặt là nụ cười ôn hòa lại mang theo chút xấu hổ, hoàn toàn khác biệt với người đàn ông đeo kính gọng vàng với vẻ mặt thậm chí là sâu trong đôi mắt, trong xương đều nhuộm đẫm sự điên cuồng và kích động trước đó.
Cho dù anh có thể chắc chắn mình giơ tay lên liền có thể bóp chết người đàn ông trước mắt, nhưng trong đáy lòng vẫn khó có thể át chế được sự kiêng kỵ.
Võ giả, quyền sư, từ xưa tới nay đều chỉ được xem là công cụ giết người. Cho dù lực lượng thân thể mạnh mẽ đến cỡ nào thì người nắm giữ quyền lực vĩnh viễn đều không phải là bọn họ… Người chân chính giết người trong vô hình, đều là những người tay trói gà không chặt này.
Hai người sánh vai, đi ở trong tiểu khu.
"Sư phụ Lý."
"Ngài nói xem…"
"Xung quanh tôi không có gì khác thường chứ?"
Trong lòng nói của Lục Bình mang theo ý cười, nhìn như chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhưng ánh mắt lại ngưng lại. Anh muốn nín thở, chợt cân nhắc đến sức quan sát nhạy bén của người bên cạnh nên đành nhẫn nại duy trì hô hấp đều đặn.
"Ừm… Thuộc về một loại cảm giác cân bằng rất vi diệu."