Chương 285 - Vá Trời!
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt thật thà kia lập tức hiện lên nụ cười của một người cha già. Anh giống như là nhớ ra cái gì đó, vội vươn tay gõ nhẹ bàn làm việc của đồng nghiệp mới Từ Mộng, lặng lẽ chỉ về phía cửa sổ.
"Anh Bình." Trương Oánh Oánh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời ánh vào gương mặt đỏ bừng của cô. Cô nắm chặt nắm đấm, khẩn trương nói: "Chúng ta có thể từ từ kiếm tiền, chỉ cần là anh Bình, dù sau này chúng ta cùng nhau thuê phòng ở thì em cũng đồng ý!"
Xong rồi!
Mình đang nói cái gì vậy chứ?!
Ban nãy đầu óc nóng lên liền nói ra những lời không cần mặt mũi này. Tim không khỏi đập rộn lên, mặt đỏ tới cực điểm! Trương Oánh Oánh lập tức quay người lại rồi chạy ra khỏi văn phòng. Cô xông thẳng vào phòng vệ sinh, ngồi ở trên nắp bồn một hồi mới dần dần bình phục được tâm trạng! Sau khi lấy lại lý tính, Trương Oánh Oánh lập tức che kín mặt:
"Không còn mặt mũi gặp người!"
Lục Bình hồi thần lại, đã đoán được tâm tư của bạn gái, trong ánh mắt lộ ra ý cười ôn hòa.
Chạng vạng tối.
5 giờ 30 phút.
Tan làm.
"A Bình. Vậy chúng tôi đi đây!"
"Ừm."
Trước quảng trường tòa nhà Xuyên Hòa, Cố Đại Thạch dùng bả vai đụng vào bả vai của Lục Bình, nói xong liền cùng Từ Mộng đi về một hướng khác.
"Đi thôi."
Bạn gái Trương Oánh Oánh vẫn còn đang co mình giống như là một con đà điểu.
Đi giữa dòng người như dệt cửi trong giờ cao điểm buổi tối, đèn neon rực rỡ đã sáng lên. Ánh mắt Lục Bình quét qua bốn phía, cảm thấy trạng thái của mình đã khôi phục lại lần nữa. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc duy trì các mối quan hệ xã hội bình thường.
Lúc sắp đến ga tàu điện ngầm, Lục Bình nhìn về phía tiệm vàng Chu Vạn Phúc cách đó không xa. Anh nắm tay bạn gái đi về phía cửa hàng. Cho đến khi tiến vào bên trong cửa hàng, ánh sáng ấm áp chiếu vào gương mặt của bạn gái Trương Oánh Oánh trước, cô gái lúc này mới phản ứng lại, mở to hai mắt.
"Hai ngày này kiếm lời được ít tiền."
"Muốn mua cho em chút quà."
Lục Bình ôn hòa nói.
"Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa tặng cho em một món quà nghiêm túc nào, đây là vấn đề của anh."
Cô gái theo bản năng muốn từ chối.
"Không được từ chối."
Bên tai đột nhiên vang lên một câu như vậy, khiến cho Trương Oánh Oánh lập tức ngậm miệng lại. Ánh mắt cô gái như sáng lên, vui vẻ nhìn về phía những món đồ trang sức bằng vàng.
Rất lâu sau đó, Trương Oánh Oánh đeo sợi dây chuyền vàng hình trái tim ngồi vào tàu điện ngầm. Cô vẫy vẫy tay với bạn trai với vẻ không nỡ. Sau khi đoàn tàu khởi hành, Trương Oánh Oánh chú ý tới bốn phía là hàng loạt nhân viên văn phòng, cô sợ sẽ làm rơi dây chuyền nên lập tức dùng tay che lại. Cô muốn chia sẻ niềm vui này cùng tất cả mọi người, nhưng đồng thời cũng có chút đau lòng… Sợi dây chuyền này đã xài hết của anh Bình hơn 4000 gần 5000 tệ!
"Đã nói là phải quan tâm đến anh Bình nhiều hơn… sao giờ lại khiến cho anh ấy tốn nhiều tiền như vậy chứ?!"
"Sau này phải tiết kiệm hơn mới được!"
Cô gái siết chặt nắm đấm.
⚝ ✽ ⚝
"Gặp qua chủ nhân!"
Màn đêm buông xuống.
Chiếc xe con màu đen lái vào Hồng Lâu. Xe vòng qua đài phun nước thiên sứ, dừng lại ở trước các tòa kiến trúc cổ điển.
Vũ cơ Du Nhạn, nữ giúp việc và quản gia đồng thời khom người chào hỏi.
Sau khi nhìn thấy Lục tiên sinh, trong lòng của bọn họ đều buông lỏng hơn rất nhiều. Tại Hồng Lâu, mỗi một vũ cơ, nữ giúp việc và quản gia đều được hưởng sự đãi ngộ phân cấp cực kỳ nghiêm khắc.
Những cô gái ở cấp bậc thấp nhất thì không khác gì những cô gái ở trong các câu lạc bộ bên ngoài. Dù vẻ bề ngoài xinh đẹp hơn, phục vụ khách hàng có thân phận cao hơn một chút, nhưng trên bản chất thì vẫn là kỹ nữ, cần xảy ra quan hệ với nhiều người khác nhau!
Mà với tư cách là người của Lục tiên sinh, bọn họ được hưởng địa vị cao nhất tại Hồng Lâu. Đây chính là đãi ngộ không thua kém gì các phú hào chục tỷ khác!
Chỉ là mấy ngày này Lục tiên sinh đều không tới Hồng Lâu, khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
"Lục tiên sinh."
Ngô gia Ngô Thì Chương mặc một bộ âu phục màu đỏ được chế tác riêng. Ông nở một nụ cười nhiệt tình, lớn tiếng kêu: "Chính Khiếu, còn có Xuyên Nam đều muốn cùng chờ Lục tiên sinh, nhưng tôi lo lắng sẽ thu hút sự chú ý nên đã mặc kệ bọn họ. Lục tiên sinh sẽ không trách cứ chứ?"
"Như vậy là đủ rồi." Lục Bình liếc nhìn Ngô gia, ôn hòa đáp.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy tầng bảy, cùng bước vào sảnh tiếp khách.
Dưới ánh đèn ấm áp, Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam nhìn thấy Lục tiên sinh tiến vào thì đồng thời đứng lên, cùng nhau gọi một tiếng: "Lục tiên sinh!"
"Ngồi đi."
"Tất cả ngồi xuống đi."
Lục Bình vừa ngồi xuống vị trí chủ tọa vừa đáp lại. Anh nhận lấy tách trà do nữ giúp việc đưa tới, uống một hớp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người, lại cười nói:
"Nói một chút đi."
"Có tin tức tốt gì?"