Chương 284 - Em Chỉ Cần Ở Cùng Anh Thôi Là Đã Vui Vẻ Rồi!
Bên trong văn phòng.
Vẻ mặt Lý Ngọc Trân bình tĩnh, mà trong ánh mắt của Lôi Tài Vinh thì lộ ra vẻ mừng rỡ. Mấy ngày này ông đã phải chịu áp lực cực lớn, đêm đều ngủ không yên giấc.
"Lục tiên sinh."
"Lý tiểu thư."
"Lôi tiên sinh."
Phía trước cửa sổ màu, Ananta Mahidol ôn hòa gọi một tiếng.
"Ở bề ngoài, người nhúng tay vào sản nghiệp của Lôi tiên sinh là tộc Băng Long- một gia tộc địa phương tại Myanmar, nhưng trên thực tế thế lực thúc đẩy phía sau lại là lực lượng vũ trang Nansan…"
Ananta Mahidol bình tĩnh nói lại những tin tức mà mình điều tra ra được.
"Xin lỗi, Lục tiên sinh!"
"Thế lực Nansan kia có quan hệ hợp tác rất sâu với hoàng thất Xiêm La. Trong này… thứ lỗi cho tôi không thể tiếp tục xen vào." Ông tiếp tục nói.
"Làm phiền Ananta tiên sinh rồi."
"Được rồi."
Trên mặt Lục Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu đáp. Hai bên không có nói thêm gì nữa, lập tức ngắt video. Lúc này, trong phòng làm việc, trên trán Lôi Tài Vinh chảy đầy mồ hôi, sắc mặt đều trắng bệch.
Lôi Tài Vinh nhìn về phía Lục tiên sinh với vẻ cầu khẩn, giống như là người chết chìm bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng!
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình trầm mặc.
Nhìn tôi làm gì.
Anh bình tĩnh đối diện với ánh mắt của đối phương. Anh vừa nhìn như vậy, Lôi Tài Vinh giống như là đã đọc hiểu được hàm nghĩa trong đố, vô lực xụi lơ ở trên ghế sô pha.
"Thế lực Nansan."
"Thật sự trùng hợp như vậy, đường dây này dường như có liên quan tới đường dây mua bán nội tạng ngầm với nhiều chi nhánh trong phần tình báo cơ mật màu vàng thứ năm."
Mí mắt Lục Bình giật giật, thì thầm ở trong lòng.
Anh thật sự không dám xen vào quá nhiều, nhưng luôn cảm thấy… sẽ xảy ra chuyện! Trong phần tình báo cơ mật thứ năm này, khiến cho anh nhìn thấy được một vòng xoáy rõ ràng hơn!
"Lục tiên sinh. Nếu như ngài có thể vươn tay giúp đỡ, tôi đồng ý dâng lên toàn bộ Lâm Cảng!" Lôi Tài Vinh không muốn từ bỏ, đôi môi trắng bệch run rẩy, cao giọng nói.
"…" Lục Bình tiếp tục trầm mặc.
"Chờ tôi báo cáo lại và đợi phía trên đưa ra đánh giá đã." Lục Bình đứng lên, bình tĩnh đáp.
Nói xong, anh chào Lý Ngọc Trân một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
"Ài!"
Sau buổi trưa.
Lục Bình chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cổ áo sơ mi được chỉnh gọn gàng. Anh bưng ly nước nóng, đứng ở trước cửa sổ trong văn phòng của văn hóa Ngô Minh.
Anh nhìn về ánh mặt trời rực rỡ phía xa, thở dài một hơi. Cả người đều có vẻ đa sầu đa cảm.
"Hiện tại rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn."
Lục Bình nhớ lại cuộc nói chuyện với vị hoàng thất của Xiêm La Quốc cách đây không lâu, nhớ đến tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải của Lôi Tài Vinh. Anh chỉ cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ căng đau, mình giống như là đang và trời nhưng lỗ thủng lại càng ngày càng lớn.
Mệt mỏi!
Hủy diệt đi!
"Nhưng mà, nói đến đây…"
Suy nghĩ của Lục Bình thoáng qua, trước mắt xuất hiện dáng vẻ ung dung nói chuyện với Ananta của mình. Phản ứng của anh khi đối mặt với các nhân vật lớn đã không còn như lúc trước nữa: "Tiến bộ của mình đúng là rất lớn!"
"Đổi một góc nhìn khác."
"Mình ban nãy rời khỏi văn phòng của Lý Ngọc Trân, mỗi một hành động đối với Lôi Tài Vinh đều có thể hiểu thành hành vi cố ý bắt chẹt, chỉ vì có được càng nhiều tiền đặt cuộc hơn."
Lục Bình cố gắng tìm ra biện pháp từ trong các thông tin tình báo.
Không lâu sau, Lục Bình liền buông tha chuyện này. Tin tức càng ngày càng phức tạp và khổng lồ khiến cho anh bắt đầu có chút không nhớ rõ tình báo nguyên bản, dần trở nên mơ hồ. Vẫn phải dùng bút dạ nhiều màu để đánh dấu lại các nội dung quan trọng, sau đó lập sơ đồ tư duy thì mới có thể dễ dàng học thuộc.
"Anh Bình?"
Bạn gái Trương Oánh Oánh không ngừng nghiêng đầu qua. Cô nhìn về phía bóng lưng của anh Bình, có thể cảm nhận được áp lực đè nặng trên vai của đối phương, giống như là sắp không thể thở nổi. Cô nhẫn nại một hồi, mím môi do dự, cuối cùng vẫn là đi tới bên cạnh.
Cô không nghĩ đến, việc ở bên cô lại tạo thành áp lực lớn như vậy cho anh Bình. Cô và anh Bình sánh vai, trong tâm trí đa sầu đa cảm của cô dần hiện ra dáng vẻ trước đây của anh Bình. Cả người đều rất ôn hòa, không thích tranh giành với người khác, chỉ cần đứng chung một chỗ với anh liền cảm thấy vô cùng thoải mái!
Suy nghĩ chợt dừng lại, lông mi cô khẽ run, lấy dũng khí gọi một tiếng.
Lục Bình nhìn về phía bạn gái.
"Anh Bình, em… em chỉ cần ở cùng anh thôi là đã vui vẻ rồi!"
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình cảm thấy có chút kỳ quái, không hiểu tại sao bạn gái nhà mình lại đột nhiên nói như vậy. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thói quen đã hình thành lại khiến anh để lộ ra ngoài chút nào. Gương mặt lộ ra vẻ dịu dàng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần thâm tình.
Hắc ——
Oáp ——
Bầu không khí trong văn phòng sau buổi trưa có chút lười biếng.
Cố Đại Thạch duỗi người, ngáp một cái cho tỉnh tảo. Anh theo bản năng xoay người lại, đặt cánh tay rắn chắc lên bàn làm việc của Lục Bình. Anh vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Trương Oánh Oánh đang đỏ mặt cúi đầu dưới ánh mặt trời, ngón tay vân vê vạt áo. Cô gái đang không ngừng tự lấy dũng khí, muốn nói gì đó.