← Quay lại trang sách

Chương 288 - Chuột Có Đường Của Chuột, Rắn Có Đường Của Rắn

Ngô Thì Chương cười rạng rỡ, ngồi ở trước ban công cổ điển. Ông ta gác hai chân lên bàn trà, nhận lấy bật lửa do quản gia đưa tới, sau đó hít sâu một cái.

Người đàn ông trung niên này đã không còn trẻ, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một loại hương vị khác.

"Gần đây mọi phương diện của Thế giới mới tiến triển đều quá thuận lợi. Tôi cảm thấy có chút lo lắng bất an, nhưng mà tối nay nhìn thấy thái độ của Lục tiên sinh, tôi đã cảm thấy yên tâm hơn."

Một lúc lâu sau đó, Triệu Chính Khiếu phá vỡ trầm mặc, giọng nói dịu dàng vang lên.

"Ừm." Nhậm Xuyên Nam đáp một tiếng.

Bọn họ sáng lập tập đoàn Thế giới mới dưới sự áp lực của Cao gia. Ngay từ đầu, bọn họ đã chuẩn bị trước cho việc phải chiến đấu gian nan, hiện tại mọi phương diện đều thuận lợi vượt quá tưởng tượng. Có thể nhìn ra phía sau sự thuận lợi này là mực nước sâu bao nhiêu.

Hai người liên tục nói. Ngô Thì Chương không nói gì, vẫn hút thuốc.

"Lợi và hại đan xen, họa phúc phụ thuộc vào nhau." Ngô Thì Chương cảm khái.

"Tin tức tốt là, sự coi trọng của Lục tiên sinh đối với chúng ta đã vượt qua mong muốn."

"Tin tức xấu là, chúng ta sợ rằng là không thể tránh né việc trở thành quân cờ trên bàn cờ."

Ông tiếp tục nói.

Vừa dứt tiếng, hai người khác bên trong phòng tiếp khách hơi dừng lại, nhưng trên vẻ mặt cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Trở thành quân cờ không thấy được chính là một chuyện xấu, nhưng không làm quân cờ thì tập đoàn Thế giới mới có thể phát triển nhanh như vậy được sao?

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Trong chiếc xe nhỏ màu đen.

Lục Bình suy nghĩ lại cuộc nói chuyện ban nãy. Sau khi anh nói ra câu ‘Chỉ cần thủ tục phù hợp thì có cái gì mà không thể tiếp nhận’, ba người Triệu Chính Khiếu rõ ràng đã buông lỏng hơn nhiều, trên mặt đều hiện lên ra nụ cười.

"Không phải! Các người buông lỏng như vậy là có ý gì?"

Lục Bình càng nghĩ, càng là lo lắng bất an. Trong đầu Lục Bình không ngừng lấp lóe qua một phần tình báo. Hiện tại, trong lòng của anh đã có thể xác định, cơ chế đổi mới tình báo là vây quanh cái gì.

"Được rồi, nghĩ nhiều làm gì!"

"Phải thì thế nào, không phải thì lại thế nào? Mình đều đã không thể dừng bước được nữa rồi!"

Lục Bình không còn dám triển khai suy nghĩ nữa. Anh ngẩng đầu lên, nhìn ra cảnh tượng đang không ngừng chạy ngược lại ở bên ngoài cửa sổ, lúc nhìn thấy những tòa nhà quen thuộc thì ánh mắt lập tức ngưng lại.

"Bác tài." Anh trầm giọng kêu.

"Dừng xe ở bên đường."

"Được."

Tài xế trung niên nhìn vào ánh mắt của Lục tiên sinh trong gương chiếu hậu, kính sợ đáp một tiếng. Anh quan sát dòng xe chạy bốn phía, nhìn thấy không có gì khác thường ngoài một chiếc xe con đang cách chiếc xe của bản thân khoảng trăm mét.

Lục Bình đi xuống xe, nhìn xung quanh một chút.

Nơi này đúng lúc cách bến Thượng Hải không xa. Quyền sư Lý Đại Chung còn đang đi theo sau lưng. Anh muốn đến quán bar Ô Nha và Hoàng Quán xem một chút… Đây là tin tức Lục Bình thấy được từ trong hồ sơ về Tăng Vĩ. Nghe nói là, tại mỗi một thành phố đều sẽ có một điểm tụ tập, đi lại ở ranh giới màu xám, lăn lộn vào thế giới hạ lưu… Thậm chí còn có nơi mà sát thủ, công nhân quét đường và các thương nhân tình báo trao đổi với nhau!

Chuột có đường của chuột, rắn có đường của rắn. Đây là điều hiển nhiên.

"Nhiều hình ảnh trong phim cũng không phải là nói bậy."

Lục Bình đứng ở ven đường, đưa tay bắt xe.

Trước mắt hiện lên một đoạn phim ngắn mà bản thân từng xem, một nhân viên pha chế trung niên tóc trắng xám, rất có khí chất đang lau chùi ly rượu, nhân vật chính trẻ tuổi đến gần, nói cái gì đó. Nhân viên pha chế nhìn nhân vật chính một hồi sau đó đưa cho đối phương một cái USB.

"Sư phụ Lý."

"Vất vả cho anh rồi."

Lý Đại Chung dừng xe lại. Sau khi Lục Bình ngồi vào trong xe thì ôn tồn nói: "Đến số 17A, bến Thượng Hải."

Sau đó, anh nhìn thấy sư phụ Lý vụng về đưa ngón trỏ ra, gõ địa chỉ mà Lục Bình nói ở trên app điện thoại. Khoảng mấy phút sau, đối phương mới khởi động xe.

Lục Bình yên lặng quan sát một màn này, cảm thấy thú vị.

"Hết ngày mai vẫn nên để cho sư phụ Lý trở về huấn luyện. Mình vốn dĩ vẫn luôn giẫm ở trên dây thép, có chết hay không không phải là chuyện mà một vị quyền sư có thể quyết định."

Trong lòng anh thầm đưa ra quyết định. Có thể bồi dưỡng được chiến lực của mình là điều quan trọng nhất.

Chờ xe dừng lại, Lục Bình vừa muốn xuống xe chợt lấy tấm mặt nạ dùng trong vũ hội trước đó ra rồi đeo lên. Dọc theo đường đi, ánh mắt của người qua đường đều nhìn qua Lục Bình với vẻ tò mò. Lục Bình tìm thấy thấm biển của quán bar Ô Nha và Hoàng Quán ở cạnh góc đường chính. Ở bên trái và bên phải của cây đinh lăng hình vòm lần lượt là một con quạ đen đang dang rộng đôi cánh và một chiếc vương miện lụi bại.

Lục Bình vừa muốn bước vào, chợt dừng lại.