Chương 289 - Lần Đầu Gặp Mặt
Sư phụ Lý."
"Uống một ly không?"
Trong lòng có chút run. Lục Bình có chút không dám vào. Ánh mắt bình tĩnh dường như nghĩ tới cái gì đó. Sau đó, anh nhìn về phía góc chết ở sau lưng, ôn hòa nói, dừng lại chốc lát, trên gương mặt lịch sự hiện lên nụ cười.
Sư phụ Lý nghe vậy thì tặc lưỡi, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lục Bình.
Hai người đẩy cửa quán bar ra.
Phía sau cửa là một hành lang với ánh đèn mờ mịt, trên bức tường hành lang treo một ít tranh sơn dầu cổ quái. Lục Bình âm thầm đánh giá xung quanh. Anh đi về phía trước, chỉ cảm thấy mình thật giống như đang đi vào một thế giới khác. Anh tối nay qua đây, không thể nói là có mục đích gì, chỉ xem như là đi mở rộng tầm mắt mà thôi.
Anh cảm thấy mấy người Đinh Thanh và Ngô gia nhất định là đều biết rõ quán bar này. Chỉ là, bọn họ đều cảm thấy bản thân có địa vị cao, tới đây chính là tự nguyện hạ mình.
Không lâu sau.
Bên tai dần dần trở nên huyên náo. Nhân viên an ninh mặc âu phục màu đen đứng ở trước cửa, đầu tiên là nhìn chòng chọc vào Lục Bình chốc lát, sau đó nhìn về Lý Đại Chung. Đối phương tự tay kéo cửa ra, toàn bộ cảnh tượng trong quán bar lập tức đập vào mắt!
Ánh đèn mờ mịt.
Diện tích không lớn, có hai tầng.
Đối diện cửa là quầy bara, lấy quầy bar làm trung tâm, các gian phòng đều được bố trí xung quanh nó… Khi Lục Bình xuất hiện ở trước cửa, không biết có phải là ảo giác hay không, anh cảm thấy không ngừng có ánh mắt nhìn về phía mình. Trong quầy bar, người đàn ông trung niên đang pha chế đúng lúc xoay người lại, đối diện với ánh mắt của Lục Bình, lộ ra nụ cười ấm áp.
Người đàn ông trung niên kia mặc áo sơ mi trắng và vest đen, tóc tai được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ.
Lục Bình liếc nhìn một cái liền đoán được chút gì đó từ ánh mắt của đối phương.
Anh bình tĩnh bước tới, ung dung ngồi ở trước quầy bar.
Bên cạnh anh, quyền sư Lý Đại Chung cũng ngồi xuống.
"Lần đầu gặp mặt."
"Hai ly rượu Martini này xem như tôi mời hai người bạn mới."
Người đàn ông trung niên lấy hai cái ly ra một cách cực tiêu sái, sau đó bỏ đá viên vào, điều chỉnh lượng cocktail, cuối cùng đẩy tới trước mặt Lục Bình và Lý Đại Chung. Giọng nói của đối phương rất êm tai, giống như là giọng nam trầm từ tính. Anh dường như có thể nhìn thấy suy nghĩ của đối phương, sau khi nhìn về ánh mắt của Lục Bình thì cười nói:
"Rất hân hạnh được làm quen với ngài, các khách hàng đều gọi tôi là lão Mã.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Không biết tiên sinh xưng hô như thế nào?"
"Tôi họ Lục."
Nhịp tim của Lục Bình hơi tăng tốc, phía sau lớp mặt nạ, anh thoải mái nở nụ cười, nói.
"Lục tiên sinh?!"
Người đàn ông trung niên chợt nâng cao giọng.
Ánh mắt nhìn về phía thanh niên cũng trở nên trịnh trọng hơn.
"Xin lỗi!"
Người pha chế hơi nâng cao giọng một chút, sau đó liền liên tục nói xin lỗi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lục Bình khẽ cười, bưng ly cocktail lên. Anh không có trực tiếp uống, mà là vuốt ve trong lòng bàn tay một lúc rồi mới đưa lên bên môi. Trong đáy lòng anh đang thầm mắng một tiếng. Lúc mới bắt đầu, anh còn không xác định được, nhưng từ phản ứng lúc nãy của đối phương thì sợ rằng anh ta đã nhận ra mình ngay lần đầu nhìn thấy rồi.
Trong chớp mắt anh ta nói ra mấy chữ Lục tiên sinh kia, động tác của một số vị khách bên cạnh quầy bar và bốn phía đều chợt dừng lại.
"Lão Mã, anh biết tôi?" Lục Bình đặt ly rượu xuống, cười nói.
"Ngài là nhân vật lớn, chúng tôi chỉ là con rệp trong cống ngầm mà thôi."
"Ngài tạo ra phong vân trong bữa tiệc từ thiện Trung Hải, trong đoạn thời gian gần đây, khách hàng trong quán bar của tôi đều trò chuyện về chủ đề này của ngài."
Lão Mã cũng không còn trẻ, nhưng đôi phương bảo dưỡng rất tốt, làn da tinh tế mềm mại giống như ngọc thạch. Anh ta cầm cùng lúc mấy chiếc ly rượu, tỉ mỉ lau chùi nước đọng ở trên đó. Bàn tay thon dài đều đặn giống như là một tác phẩm nghệ thuật.
Anh ta vừa làm việc vừa nói chuyện.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài quán bar, cửa bị đẩy ra. Một người phụ nữ duyên dáng khoác áo da màu đen, đi giày, trong tay cầm mũ bảo hiểm xông vào. Cô có một mái tóc xoăn sóng, tô son màu đỏ, đôi mắt đẹp không ngừng lưu chuyển. Sau khi nhìn thấy Lục Bình thì ánh mắt hơi sáng lên. Cô liếm môi một cái, giống như là một xà nữ nguy hiểm.
Người còn chưa đến, Lục Bình đã ngửi được một mùi nước hoa đặc biệt. Không phải là mùi hương của các nhãn hiệu nổi tiếng, rất nồng nhưng lại không khiến cho người ta chán ghét, ngược lại còn khiến cho nhịp tim thình thịch, cảm giác như có phản ứng.
Quyền sư Lý đang ngồi xuống rượu ở bên cạnh đột nhiên dừng động tác lại, ánh mắt híp lại.
"Mỹ Linh tiểu thư!"
Ánh mắt của người pha chế lão Mã hơi đổi, chợt gọi một tiếng.