← Quay lại trang sách

Chương 296 - Tại Sao Lại Chọn Tôi?

Nhưng mà cho đến hôm nay chắc là bà cũng không biết. Con búp bê đồ chơi kia trên thực tế chính là món quà sinh nhật dành cho bà mà Nhĩ Vi đã dành ra từng chút thời gian từ trong học tập áp lực và đã làm nó trong hơn mấy tháng."

Lục Bình nhớ lại tình báo.

Tình báo cũng không phải là ghi chép lại toàn bộ thông tin chi tiết về những sự kiện trong đời của mỗi người, mà là ghi chép lại những tin tức quan trọng. Chuyện như vậy có thể tồn tại liền mang ý nghĩa nó đã sinh ra ảnh hưởng không nhỏ đối với cuộc đời của Chu Nhĩ Vi.

Giọng nói chậm rãi vang lên.

Lông mày Mai Bái Xuân khẽ nhíu. Bà mất một lúc lâu để nhớ lại, nhớ lại chuyện mà bà đã chôn sâu ở trong trí nhớ từ lâu.

"Quà sinh nhật?" Bà thì thầm tự nói.

Bà nhớ, sau khi chuyện lần đó qua đi, con gái thật giống như thoáng cái đã trưởng thành, hoàn toàn biến thành kiểu con gái ngoan ngoãn lý tưởng như bà mong muốn.

Mai phu nhân đang muốn tiếp tục suy nghĩ thì con ngươi chợt co rút lại. Bà giống như là nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú về phía con gái.

Bên trong sảnh tiếp khách.

Người quản lý Chu gia- Chu Tải Ngôn cũng giống như vậy. Ông đang cố gắng nhìn ra đáp án từ trên gương mặt của con gái. Nhưng lại trông thấy Chu Nhĩ Vi cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Ông tin tưởng con gái sẽ không đùa giỡn vào loại thời điểm này.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Chu Tái Ngôn trầm xuống. Ông bắt đầu nhớ lại những người giúp việc trong nhà năm đó.

Từ những chuyện nhỏ bé nhất hiện tại đều đang thể hiện sự chấn nhiếp cực lớn, thể hiện rõ sự khủng bố của mạng lưới tình báo kia.

"Qua lần đó, Nhĩ Vi đã trưởng thành, cô ấy đã phong ấn tính cách trẻ con ở sâu trong nội tâm." Lục Bình ôn hòa nói.

Trong ánh mắt của anh, sắc mặt của ba người đã không còn nghiêm túc và bình tĩnh như lúc đầu nữa. Gương mặt bọn họ dần trở nên nặng nề, kiêng kỵ và khó che giấu vẻ hoảng sợ. Nhưng mà, khi anh nhìn về phía Chu Nhĩ Vi thì tâm trạng của cô lại có chút khác biệt, gương mặt đỏ ửng, mím môi, giống như là đang khắc chế cái gì đó.

"Mười lăm năm trước, Nhĩ Vi 11 tuổi…"

"Mười năm trước, Nhĩ Vi 16 tuổi…."

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình tiếp tục chậm rãi nói chuyện.

Anh càng nói, vợ chồng Chu Tải Ngôn càng trở nên nghiêm túc.

Chu Nhĩ Vi thì ngay cả hô hấp đều có chút dồn dập, bàn tay đặt ở trước chân gắt gao nắm chặt, móng tay được cắt gọn gàng đâm sâu vào lòng bàn tay trắng nõn, gương mặt đỏ bừng kiều diễm ướt át.

"Đủ rồi!" Chu Tái Ngôn trầm giọng nói.

"Lục tiên sinh."

"Nói một chút về bảo đảm của cậu đi!"

Lời nói của Lục Bình là chấn nhiếp, nhưng tương tự cũng là đang thể hiện quyền uy của bản thân. Chỉ có như này mới có thể khiến cho đối phương dám đi theo mình, chân chính cược mệnh và nhảy múa ở trên mũi đao!

"Trái tim kia sẽ cấy ghép cho ai?"

Vẻ mặt Chu Tái Ngôn nghiêm túc. Sau khi ông ta nghe vị Lục tiên sinh này miêu tả về dây chuyền cung ứng nội tạng của phòng khám Mayo thì cũng không ngoài ý muốn. Trong vòng quyền quý đã ngầm thừa nhận một điểm này từ lâu. Chân tướng luôn rất tàn khốc, khi những người giàu hưởng thụ việc thay thế nội tạng- tương đương với việc có một sinh mệnh mới, bọn họ đã bắt đầu bảo vệ vỏ bọc của lớp chân tướng này…

Sau đó, khi nghe về quỹ đạo di chuyển của trái tim trong miệng Lục tiên sinh, ông không có trực tiếp đồng ý, mà là trầm giọng hỏi.

"Tam gia của Vương gia." Lục Bình bình tĩnh nói.

Chỉ mấy chữ này thôi đã lập tức khiến cho sảnh tiếp khách Chu gia trở nên an tĩnh. Mí mắt Chu Tải Ngôn giật giật, sắc mặt phu nhân Mai Bái Xuân cũng thay đổi. Ánh mắt của bà hơi mở lớn, theo bản năng muốn bày tỏ sự từ chối. Nhưng đối diện với ánh mắt của chồng, bà miễn cưỡng nhẫn nại lại.

Trong thời đại bây giờ, Vương gia có thể nói là đang như mặt trời ban trưa, nói là thế gia đệ nhất Yến Kinh, thậm chí là toàn bộ Triệu Quốc cũng không quá đáng.

Trung tâm y tế Thụy Tân của ông thậm chí còn không nằm trong vòng quyền lợi đầu tiên, sao dám tham dự vào trong lốc xoáy này?

Chu Tải Ngôn chau mày.

Ông hiểu rõ, sợ rằng đây mới là mục đích của vị Lục tiên sinh khi tìm đến trung tâm y tế Thụy Tân! Cái gọi là mượn dùng nhân tình của hoàng thất Xiêm La Quốc, cái gọi là giúp đỡ trung tâm y tế Thụy Tân bọn họ giải quyết phiền phức, đều chẳng qua chỉ là mồi câu! Một cái lưới lớn!

Ông càng nghĩ càng cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Bị nhân vật như vậy để mắt tới, thật sự có thể nói từ chối liền từ chối giống như bản thân nghĩ sao?

Nếu như có thể, tại sao đối phương lại có thể tùy tiện nói bí mật như vậy cho ông ta biết được? Không sợ ông ta quay người liền đi báo lại cho Vương gia hay sao?

"Tại sao lại chọn tôi?"