← Quay lại trang sách

Chương 295 - Là Chấn Nhiếp, Cũng Là Biểu Dương!

Dưới cái nhìn chăm chú của các vệ sĩ, bác sĩ trẻ tuổi bước vào phòng phẫu thuật. Thay đổi quần áo, rửa tay khử trùng, đứng ở trước giường giải phẫu, nhìn về phía thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang hôn mê ở trên giường. Thiếu niên rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài, không biết là crush của bao nhiêu nữ sinh ở trong trường học nữa.

Ngoài ra còn có các y tá và bác sĩ khác, bọn họ đều đeo khẩu trang, đứng vây quanh giường giải phẫu. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía thiếu niên không giống như là đang nhìn đồng loại, ngược lại giống như là thợ mổ heo đang nhìn chăm chú vào gia súc hơn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Không lâu sau, ánh đèn trong phòng giải phẫu sáng lên, một giọng nói trầm thấp truyền đến: "Mời các vị bác sĩ bắt đầu giải phẫu."

"Thời gian bây giờ là 8 giờ 20 phút tối."

"Trái tim dự kiến sẽ rời khỏi bệnh viện vào lúc 9 giờ."

Dứt lời, ánh đèn lập tức trở nên ảm đạm. Cuối cùng, vị bác sĩ trẻ tuổi kia bắt đầu xác nhận qua thủ tục, sau đó cầm dao giải phẫu lên. Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng rạch phần da trước ngực thiếu niên ra, dòng máu ấm áp lập tức chảy xuống.

"Đúng là một trái tim khỏe mạnh."

Bác sĩ trẻ tuổi hưng phấn nhìn về phía lồng ngực đã hoàn toàn được mở ra. Trái tim của thiếu niên đang đập liên hồi, dòng máu đại biểu cho sinh mệnh đang được vận chuyển từ động mạch chủ đến các bộ phận trên thân thể.

⚝ ✽ ⚝

Cùng lúc đó.

Một bên khác.

Lục Bình được đưa vào trong biệt thự Chu gia.

Trong sảnh tiếp khách, Chu Tải Ngôn và phu nhân Mai Bái Xuân ngồi ở ghế sofa chính, Lục Bình và Chu Nhĩ Vi ngồi đối diện nhau, ngồi ở ghế dành cho khách.

"Hô!"

Trên gương mặt Lục Bình vẫn là nụ cười ấm áp. Ánh mắt của anh rơi vào cặp vợ chồng trước mặt. Bọn họ ăn mặc chỉnh tề, từ trong tư thế ngồi và vẻ mặt đều lộ ra sự uy nghiêm. Đây là đang muốn nắm bắt quyền chủ đạo trước lúc đàm phán.

Những người như bọn họ không thể nào bị người khác dắt mũi dẫn đi được.

Lục Bình duy trì hô hấp bình ổn, anh đã không còn cảm thấy khẩn trương giống như trước đó nữa.

"Lục tiên sinh, không biết ngài hôm đó đã mang con gái chúng tôi đi đâu? Sau khi con gái chúng tôi trở về, tâm trạng dường như đã tốt hơn không ít. Tôi đúng là phải học tập Lục tiên sinh một chút ở điểm này."

Chu Tải Ngôn liếc mắt nhìn phu nhân Mai Bái Xuân một cái. Liền nhìn thấy, Mai phu nhân lộ ra nụ cười hiền hòa, nhìn về phía Lục Bình rồi nói.

Nhìn như là đang lãnh giáo, nhưng thực ra là đang chất vấn.

"Mai phu nhân không hỏi Nhĩ Vi sao?" Lục Bình đáp một tiếng.

Anh cố ý nói là Nhĩ Vi.

Đồng thời, trong lòng anh cũng không khỏi cảm khái, nếu như chỉ đơn thuần nhìn cách chung sống của đôi vợ chồng này trong ngày thường thì bất kỳ người nào, bao gồm cả Chu Nhĩ Vi đều sẽ cho rằng Chu Tái Ngôn là kiểu học giả có chút càn rỡ, phu nhân Mai Bái Xuân chính là phu nhân hào môn chính thống nhất, thích ra vào các loại tụ họp danh viện, hưởng thụ sự ngưỡng mộ dưới ánh đèn sân khấu. Mà trên thực tế, sự thành công của Chu Tải Ngôn không thể thiếu được sự giúp đỡ của Mai phu nhân. Sự ăn ý ngầm giữa hai người phải nói là vô cùng tốt.

Mai phu nhân thoái ẩn, chính là vì sinh con gái.

Nhĩ Vi?

Mai phu nhân nghe vậy thì mí mắt khẽ run lên. Bà coi con gái là kết tinh nghệ thuật hoàn mỹ nhất của mình. Ngày kia con gái bị mang đi suốt một đêm chính là vết tỳ duy nhất của sự kết tinh này. Mà bây giờ, vị Lục tiên sinh này lại gọi Nhĩ Vi ở trước mặt bà.

"Đúng là còn chưa kịp hỏi." Mai phu nhân ngoài cười nhưng trong không cười.

Bà nâng mắt nhìn về phía con gái mình.

"Vậy thì không nên hỏi làm gì." Lục Bình cười, tiếp tục nói.

"Mai phu nhân, kiểm soát quá mức sẽ chỉ mang tới những trận khói lửa sáng chói nhất mà thôi."

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Mai phu nhân lập tức trở nên khó coi. Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở nên có chút vi diệu. Chu Tải Ngôn không có lên tiếng, ông vẫn đang cố gắng phân tích tính cách đối phương thông qua cuộc nói chuyện giữa Lục tiên sinh và phu nhân nhà mình, thông qua đó nắm giữ được càng nhiều quyền ưu tiên hơn trong cuộc nói chuyện tiếp theo.

Để cho phu nhân cố ý kích động mâu thuẫn trước, cho dù thật sự xảy ra vấn đề gì, ông ta cũng có thể kịp thời giải quyết, sẽ không tạo thành bất cứ hậu quả gì không thể giữ lại.

Chu Nhĩ Vi ngồi ở đối diện Lục Bình, nhìn thấy phản ứng của mẹ mình vào giờ phút này, gương mặt tri thức của cô có chút đỏ, khóe miệng muốn giương lên nhưng lại lặng lẽ thu liễm.

"Không biết bà có còn nhớ, mùa đông 20 năm trước, Nhĩ Vi sáu tuổi, một năm kia bà đã vô cùng tức giận bởi vì Nhĩ Vi chậm trễ việc học tập lễ nghi quý tộc, lại đi hao tốn thời gian để làm một món đồ chơi nhìn như không có chút tác dụng gì! Bà đã lập tức đập nát món đồ chơi giống như là con búp bê kia, Nhĩ Vi mím môi, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống…"