← Quay lại trang sách

Chương 298 - Tôi Không Bằng Anh

Chu Tải Ngôn liếc nhìn Lục tiên sinh, trấn định cầm điện thoại lên.

Điện thoại được gọi đi.

Nhưng ngay sau đó lại truyền đến tiếng nhắc tắt máy.

"Không có ai nhận." Ông trầm giọng nói.

Thân thể Lục Bình hơi ngả về sau, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn…

"Đã bắt đầu rồi sao?"

Trong lòng khó có thể át chế sinh ra sự lo âu.

"Tôi biết anh từng có một bệnh nhân làm quản lý cấp trung tại sân bay quốc tế thành phố Keelung, tên là Adullah Amo. Gọi điện thoại cho đối phương, hỏi xem hiện tại có chuyến bay nào tới Trung Hải hay không."

"Làm sao để không dẫn tới hoài nghi thì vẫn phải dựa vào bản thân ông rồi."

Lục Bình trầm giọng nói.

Lần này, điện thoại cuối cùng đã có người nhận. Chu Tải Ngôn giống như là một diễn viên giỏi, mang theo nụ cười cởi mở thăm hỏi sức khỏe cũng thuật rõ lý do của mình, nói là đội ngũ y tế của bản thân đang cần chạy về từ thành phố Keelung trong thời gian ngắn nhất.

"Lục tiên sinh."

"Có một chuyến bay tư nhân đã dừng lại rất lâu, dường như là đang chờ đợi khách hàng quan trọng nào đó."

Chu Tái Ngôn nhìn về phía Lục Bình, nghiêm túc nói.

Nghe đến đó, Lục Bình thở phào một cái, hiểu rõ mình chắc là đã làm đến điểm khớp cuối cùng rồi. Một khi thật sự để cho trái tim được đưa đến Trung Hải thì mọi chuyện đã quá muộn.

Lúc tình báo đổi mới, chỉ ghi chép phạm vi thời gian giải phẫu đại khái, cụ thể là lúc nào thì ngay cả bác sĩ chủ đạo đều không rõ ràng.

Mà đứa nhỏ kia lúc đó đã bị bắt cóc. Lục Bình không cứu được, càng không thể nào cứu.

"Ừm." Lục Bình gật đầu.

Chuyện tiếp theo chính là chân chính làm lớn chuyện này, thật sự không quay lại được nữa rồi.

⚝ ✽ ⚝

Trong bóng đêm khó bề phân biệt, sân bay quốc tế thành phố Keelung.

Vị quản lý cấp trung Adullah Amo ban nãy vừa trò chuyện điện thoại với Chu Tải Ngôn cất điện thoại di động vào trong. Anh ta ngâm nga một câu hát không rõ lời, liếc nhìn đường băng ngoài cửa sổ, máy bay cũng không nhiều, có thể nhìn thấy rõ ràng từng chiếc máy bay khác nhau.

Vào lúc anh muốn thu tầm mắt lại thì anh chợt trông thấy chiếc máy bay cuối cùng hạ xuống. Anh giống như là nhớ ra cái gì đó, trên gương mặt béo mập lộ ra nụ cười sáng lạng.

Anh chép miệng một cái, lập tức chải chuốt lại mái tóc, định đi về phía cửa ra vào của phi hành đoàn thì chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy về văn phòng tìm kiếm một hộp thuốc nhỏ trong ngăn kéo, uống một viên rồi tiếp tục đi.

"Khụ!"

Một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi đang ho khan kịch liệt. Nữ thư ký đeo mắt kính gọng đen phía sau vội vàng nghênh đón. Cô vừa nhanh chóng móc thuốc ra rồi đút vào trong miệng của đối phương vừa không ngừng xoa nhẹ lưng của người đàn ông.

"Tôi không sao." Một hồi lâu sau, sắc mặt của người đàn ông trở nên hồng hào, ôn hòa nói.

Người đàn ông tiếp tục xử lý văn kiện.

Không lâu sau, tai nghe của nữ thư ký đeo mắt kính gọng đen đột nhiên sáng lên. Cô vội vàng nhận điện thoại, sau khi nghe nói cái gì đó thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

"Tam gia." Nữ thư ký đi đến phía trước, cung kính kêu: "Nên xuất phát đến Trung Hải rồi."

Tam gia không có trực tiếp đồng ý mà là tiếp tục phê duyệt cho xong văn kiện trong tay. Anh nghiêm túc và cẩn thận viết xuống ý kiến và thái độ của mình.

"Tam gia!" Sau khi viết xong phần này, người đàn ông cũng không ngẩng đầu liền chuẩn bị cầm phần tiếp theo lên. Nữ thư ký đành khom người gọi lần nữa.

Nghe thấy tiếng gọi, Tam gia dừng lại.

"Sinh lão bệnh tử, đây là kết cuộc mà vạn vật không thể trốn tránh."

Anh ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt dịu dàng vậy mà khó nén nổi vẻ buồn bã. Anh nhìn về phía thư ký, nói: "Tiểu Tuyết, cô nói xem chúng ta làm như vậy thật sự là đúng sao?"

"Đương nhiên là đúng. Tam gia sống sót có thể ban ơn cho ngàn vạn, thậm chí là là nhiều người hơn."

"Xe đã đến."

Nghe thấy câu trả lời này, Tam gia từ chối cho ý kiến. Anh không có nói nữa gì, chỉ khó khăn đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, ngồi vào một chiếc xe con màu đen.

Xe con đi ngang qua Yến Kinh cổ lão.

Tam gia suy yếu dựa vào bên cạnh cửa sổ xe. Anh tham lam nhìn cảnh tượng thành phố đang không ngừng quay ngược ở bên ngoài cửa sổ. Anh thật sự yêu quý mảnh đất dưới chân này, muốn để cho nó trở nên càng tốt hơn, thậm chí là nguyện ý bỏ ra cả sinh mệnh!

Nhưng, từ khi anh ra đời cho đến nay đã bị đánh dấu là người của Vương gia. Anh rất thống khổ, không thể tự quyết định rất nhiều chuyện!

"Tôi không bằng anh."

Trước mắt Tam gia đột nhiên hiện lên dáng vẻ của Triệu tiên sinh.

Anh thấp giọng tự nói.