Chương 299 - Đánh Cờ Trên Trời Cao!
Anh đúng là cảm thấy đau, nhưng mà thật sự có thể khắc chế. Chỉ là trong nháy mắt định thu liễm, cảm thấy phản ứng ở trước mặt bạn gái nên là chân thật nhất.
Không cần giải thích nhiều, bạn gái Trương Oánh Oánh đã hiểu được. Cô cắn môi, vành mắt lập tức đỏ lên. Bên trong đầu cô tự động bổ não ra hình ảnh anh Bình lái xe điện giao thức ăn ngoài bị ngã trên mặt đất, nói không chừng, còn phải nằm trên mặt đất một lúc mới bò dậy được. Trong lòng Trương Oánh Oánh cảm thấy khó chịu, nhưng chỉ hít mũi một cái, không có biểu hiện ra ngoài. Cô đi theo bên cạnh anh Bình như bình thường, chỉ là động tác càng ngày càng nhẹ nhàng.
Phải giữ lại tôn nghiêm cho bạn trai.
Anh Bình không muốn nói ra chuyện giao thức ăn ngoài, cô nhất định phải cẩn thận từng li từng tí giúp anh giữ bí mật này.
⚝ ✽ ⚝
Trở lại chỗ ngồi. Không lâu sau, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Lục Bình không lộ ra chút cảm xúc gì, vẫn làm việc như cũ.
Sau khi lực chú ý của bạn gái và Cố Đại Thạch giảm xuống, anh mới cần bản thiết kế gần đây lên, nói với mấy người một tiếng sau đó đi ra khỏi văn phòng.
Tầng 58, Lục Bình đi ra từ thang máy. Lần trước gặp mặt Lý Ngọc Trân còn bày tỏ sự áy náy đối với anh, nói là sẽ sửa lỗi thang máy, nhân viên nằm vùng sẽ không thể xác định đối tượng lên xuống được nữa.
Lục Bình không hiệu cho lắm. Nhưng nói chung cũng đã có phỏng đoán, sợ rằng Tăng Vĩ đã tìm tới mình bằng cách như vậy.
"Lục tiên sinh, mời." Thư ký Hạ Đình đẩy cửa phòng làm việc ra, cung kính nói.
Lục Bình bước vào, ánh mắt quan sát đối phương từ trên xuống dưới một chút. Áo sơ mi lụa màu lam, váy trắng ôm hông, khí chất lão luyện hơn lần đầu gặp mặt rất nhiều.
"Hô!" Lục Bình thu hồi ánh mắt, hít một hơi thật sâu rồi đi vào.
Dáng vẻ lo lắng của Lôi Tài Vinh lập tức đập vào mi mắt. Anh lập tức hiểu rõ mục đích mà Lý Ngọc Trân mời mình qua đây. Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đầu lại đang không ngừng suy nghĩ.
"Đúng thật là."
"Đúng là đòi mạng!"
Lục Bình thầm mắng.
Nghĩ như vậy, nhưng trên gương mặt anh vẫn là một nụ cười ôn hòa. Lục Bình quen thuộc bước vào văn phòng, gật đầu với Lôi Tài Vinh, tự mình kéo ghế ra rồi thoải mái ngồi xuống, hai chân bắt chéo: "Lý tiểu thư."
"Đêm hôm trước tôi suýt chút nữa đã bị cô hại chết."
"Cô nên bồi thường cho tôi thế nào mới phải đây."
Giọng nói mang theo ý nụ cười cùng với ý trêu chọc.
Mặc kệ như thế nào, Lục Bình chính là muốn chụp cái nồi này lên đầu Lý Ngọc Trân. Nghe thấy lời anh nói, ý cười trên mặt Lý Ngọc Trân ngưng lại. Cô đã nhận được tin tức về chuyện xảy ra trong quán trà đêm trước. Nhưng kết quả cụ thể ngoại trừ Tống Tử Văn và Lục Bình ra thì không có ai biết rõ ràng cả.
"Dựa vào thủ đoạn của Lục tiên sinh, không biết liệu Tống Tử Văn kia có phải là cá mắc câu hay không." Môi đỏ Lý Ngọc Trân giương lên, hơi kéo dài giọng.
"Thật nhàm chán."
"Phụ nữ quá thông minh chỉ khiến cho người ta muốn cách xa."
"Cho nên, Lục tiên sinh mới tìm Trương tiểu thư kia làm bạn gái sao?"
Những cuộc đối thoại liên tục vang lên.
"Lục tiên sinh." Lý Ngọc Trân cong ngón tay, gõ gõ mặt bàn, không có che giấu sự tò mò mà hỏi: "Đêm trước, tôi nghe nói Tống Tử Văn bị thua thiệt nhiều?"
"Cảm ơn đã ủng hộ, 1 triệu."
Lục Bình nở nụ cười, dựng thẳng một ngón tay.
Buôn bán tin tức, chức vụ công tác của anh.
"Phốc!"
"Không hổ là Lục tiên sinh!"
Lý Ngọc Trân cười như hoa. Cô lập tức chuyển 1 triệu tới tài khoản chuyên dụng của Lục tiên sinh, sau đó cô giơ điện thoại di động tới trước mặt Lục Bình, làm ra tư thế mời.
Lục Bình liếc nhìn dãy số thật dài, trong lòng thầm cảm khái. Nhân viên văn phòng bình thường phải không ăn không uống ít nhất 6, 7 năm thì may ra mới tích được chút tiền này.
"Hôm đó, vị quyền sư của đối phương đã bị người của tôi xé nát một cánh tay." Lục Bình lộ ra vẻ nghiêm nghị, ôn hòa nói.
"Năm tay súng còn lại thì đều bị giết hết." Anh tiếp tục nói.
Lý Ngọc Trân nghe vậy, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhưng mí mắt lại đang khẽ run. Cô có tin tức liên quan tới vị quyền sư kia, hiểu rõ phân lượng của đối phương, quyền sư đến một cấp bậc nào đó không phải là người có thể tuỳ tiện mời chào.
"Lục tiên sinh!"
"Lý tiểu thư!"
Lôi Tài Vinh ngồi ở một bên chờ đợi một lúc, không nhịn được mà lên tiếng. Ông ta vừa dứt lời, hai người kia lập tức nhìn lại.
"Lôi tiên sinh, người phía dưới còn đang điều tra chuyện của anh." Lục Bình nhìn chăm chú Lôi Tài Vinh, vẻ mặt ôn hòa, nói ra.
"Đại khái còn cần bao lâu?"
"Lôi tiên sinh rất gấp sao?" Lục Bình lộ ra dáng vẻ trầm ngâm.
Anh bưng chén trà trước mặt lên nhấp một hớp… thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm liền trầm giọng nói:
"Như vậy đi, tôi sẽ tạm bỏ qua một số quy trình, sai người hỏi thăm cho anh."
Lôi Tài Vinh nghe vậy, anh biết rõ đây chỉ sợ là thủ đoạn bắt chẹt của Lục tiên sinh, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt cảm kích, ôm quyền nói:
"Đa tạ Lục tiên sinh!"
Trong lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Lý Ngọc Trân rơi xuống trên người Lục Bình, đang tính toán cái gì đó.
Sau khi thả chén trà xuống, Lục Bình lấy điện thoại di động ra dưới cái nhìn chăm chú của hai người, gọi điện cho phòng làm việc của phó viện trưởng Chu Nhĩ Vi.
"Hoàng gia Xiêm La Quốc là tầng lớp đứng đầu trong tầng quyền lợi tại Đông Nam Á. Nếu như so sánh thì còn cao hơn Lý gia Yến Kinh một tầng, nắm giữ quyền hành tương đương với Vương gia."
"Thành viên hoàng thất kia chắc là có đầy đủ phân lượng."
Lục Bình nhớ lại tình báo. Sau khi xác nhận tin tức cơ bản của hoàng gia Xiêm La Quốc ở trung tâm y tế Thụy Tân, anh đã tìm kiếm các tài liệu liên quan ở trong ngoài internet. Hầu hết thông tin đều được bảo mật, nhưng qua các dấu vết, anh suy đoán người này nhất định có thể sờ tới đáy.
"Viện trưởng Chu!"
"Chào viện trưởng Chu!"
"Viện trưởng Chu!"
Trung Hải, trung tâm y tế Thụy Tân, một trong những bệnh viện tư nhân hàng đầu.
Chu Nhĩ Vi đeo mắt kiếng gọng vàng, khoác áo khoác dài màu trắng, hoàn mỹ giống như là một nữ thần cao nhã. Hai tay cô cắm ở trong túi, đi dọc theo cửa kính trên hành lang. Những nơi mà cô đi qua, bất kể là bệnh nhân hay là bác sĩ, y tá thì đều không khỏi dừng chân, ánh mắt bị cô hấp dẫn. Không ngừng có người cất tiếng chào hỏi với vẻ mặt kinh diễm và cung kính.
Vẻ đẹp của Lý Ngọc Trân là vẻ đẹp mạnh mẽ, thuộc kiểu cường thế nguy hiểm!
Vẻ đẹp của Chu Nhĩ Vi là cao nhã, là vẻ đẹp lễ nghi! Cô rất giống với hình tượng công chúa Bạch Tuyết được miêu tả trong truyện cổ tích, là Audrey Hepburn bước ra từ trong màn ảnh!
Đi vào văn phòng.
"Đúng thật là…"
Ánh mắt Chu Nhĩ Vi lấp lóe, gương mặt trắng nõn bị nhiễm một tầng hồng nhuận. Hai ngày này, cô đã làm theo những gì mà vị Lục tiên sinh kia nói, vậy mà thật sự tránh thoát được ham muốn khống chế cực mạnh của mẹ mình; càng làm cho cha cô dần dần chuyển giao quyền thừa kế gia tộc cho cô!
"Hô!"
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn hồng nhuận như mã não.
Đôi chân thon dài hoàn mỹ giống như được Michelangelo điêu khắc đang gắt gao khép lại. Trước mắt Chu Nhĩ Vi không kiềm chế nổi mà nhớ lại cảnh tượng đêm đó —— Cô buông bỏ tư thế, vung gậy đánh golf với dáng vẻ xấu xí; dưới ánh đèn đỏ rực, tiếng DJ chói tai huyên náo, trong góc người chập chờn, bàn tay nóng bỏng không ngừng lướt qua cơ thể cô….Thậm chí… còn vừa thô lỗ mà tùy ý!
Nghĩ đến đây, Chu Nhĩ Vi khẽ run rẩy.
Giống như là thiên sứ rơi xuống phàm trần, Chu Nhĩ Vi giống như phát hiện ra cái gì đó, chợt trợn to hai mắt. Tay ngọc nắm chặt lấy mép ghế. Cô nhớ lại lúc mình còn nhỏ, vô tình làm xước tay thì bỗng sinh ra cảm giác như bị điện giật! Lúc này, tiếng vang [ Keng keng keng ——! ] của điện thoại trước bàn làm việc chợt vang lên.
"A lô."
"Tôi là Chu Nhĩ Vi." Chu Nhĩ Vi ổn định tâm trạng, giọng nói mang theo sự thanh tao, cô bình tĩnh đáp lời.
"Lục… Lục tiên sinh."
Sau khi nghe rõ, tâm trạng bình tĩnh của Chu Nhĩ Vi lập tức bị cắt đứt. Tim của cô đập rộn lên, trong lòng cảm thấy bối rối, sợ hãi… Nhưng tương tự, sâu trong đáy lòng lại chính là sự vui sướng và hưng phấn khó có thể che giấu.
Lục Bình mở loa ngoài điện thoại.
Sự thay đổi về giọng điệu của đối phương đều bị hai lão hồ ly ngồi cạnh nghe thấy một cách rõ ràng. Lý Ngọc Trân ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lục tiên sinh. Chu Nhĩ Vi tiểu thư của trung tâm y tế Thụy Tân là người nổi danh không kém gì cô. Đối phương là một người gia giáo và nghiêm khắc có tiếng trong giới thượng lưu Trung Hải! Cho dù là công tử của các danh gia vọng tộc đứng đầu tầng quyền lợi của Trung Hải đều không được đối phương xem trọng.
"Chu tiểu thư, bên cạnh tôi có hai người bạn muốn làm quen với cô một chút." Giọng điệu của Lục Bình không thay đổi, mỉm cười nói.
"Lục tiên sinh, ngài cứ nói." Giọng nói của Chu Nhĩ Vi thoáng cái đã khôi phục lại sự cao nhã như bình thường, ung dung đáp.
"Chu tiểu thư, tôi là Lý Ngọc Trân." Lý Ngọc Trân vẫn đang suy nghĩ về sự thay đổi vừa rồi. Cô nghe thấy lời nói của Lục Bình thì cười khẽ một tiếng, bình tĩnh đáo lời.
Hai người này đều những người phụ nữ phong hoa tuyệt đại, vừa mới cất lời, bầu không khí giống như cũng thay đổi theo.
"Thì ra là Lý tiểu thư, trước đây chúng ta từng có duyên gặp mặt một lần trong bữa tiệc, nhưng mà lại không có trao đổi gì với Lý tiểu thư." Chu Nhĩ Vi dịu dàng nói.
"Chu tiểu thư, tại hạ là Lôi Tài Vinh của tập đoàn Lâm Cảng, Trung Hải." Ánh mắt của Lôi Tài Vinh âm thầm quét qua xung quanh Lý Ngọc Trân và Lục tiên sinh sau đó nhìn về phía chiếc điện thoại kia, trong lòng không khỏi cảm khái. Trong lúc nhất thời cảm giác cấp bách vì lửa cháy đến nơi kia đều như phai nhạt đi mấy phần, ông cũng tôn kính gọi một tiếng.
"Lôi tiên sinh, xin chào." Chu Nhĩ Vi đáp.
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình quan sát một màn trước mặt, thân thể của anh đang không ngừng nóng lên… Bất tri bất giác, tuy rằng càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản thân anh, tuy rằng nguy hiểm bao phủ càng ngày càng lớn, nhưng tương tự, năng lượng của anh cũng đang bành trướng với tốc độ cao!
Bất kể là Chu Nhĩ Vi, Lý Ngọc Trân, hay là Lôi Tài Vinh, đều không có người nào là đơn giản cả.
"Chu tiểu thư, tôi nhớ vào hai năm trước, trung tâm y tế Thụy Tân bí mật tiếp đãi một vị khách quý. Thân thể của vị khách quý kia đang ở trong giai đoạn sụp đổ, trung tâm y tế Thụy Tân đã tập hợp các chuyên gia đứng đầu về thần kinh, nội tiết và tim mạch, tiến hành họp bàn…”
Lục Bình chú ý tới sự yên tĩnh giữa hai đầu điện thoại.
Anh cố gắng khống chế, hít thở sâu từng chút một. Lục Bình hiểu rõ bản thân không được dừng lại mà phải tiếp tục nói. Trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu đập nhanh. Trong đầu không ngừng hiện lên những thông tin tình báo và văn án. Anh đưa điện thoại di động đến gần mình một chút, giọng nói dịu dàng vang lên ở bên tai hai người Chu Nhĩ Vi và Lý Ngọc Trân.
Không hổ là Lục tiên sinh.
Chu Nhĩ Vi nói thầm trong lòng.
Sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn, ấn tượng mà Lục Bình gieo ở đáy lòng cô chính là không gì không biết. Kèm theo sự miêu tả của anh, Chu Nhĩ Vi nhớ lại tình huống của hai năm trước, ca phẫu thuật kia phải nói là có độ khó cực cao, thậm chí là nền tảng khiến cho trung tâm y tế Thụy Tân có thể đi đến hôm nay! Lúc đó, vị khách quý kia bay từ Xiêm La Quốc tới, các quan chức Triệu Quốc đã mở ra một con đường riêng để hộ tống đối phương… Tất cả mọi chuyện đều được giữ bí mật tuyệt đối, mặc dù đám quyền quý Trung Hải đều biết có chuyện xảy ra, nhưng đến tận bây giờ vẫn không biết được cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
"Vị khách quý này, chính là Ananta Mahidol tiên sinh." Sau khi Lục Bình tự thuật xong thì cũng không có vòng vo, đối diện với ánh mắt của hai người bên cạnh, ôn hòa nói.
"Hai người có lẽ không biết nhiều về người này."
"Đối phương thuộc hoàng thất Xiêm La, là chú của quốc vương hiện tại."
Lục Bình cười nói.
Anh vừa dứt lời, Lý Ngọc Trân lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Mà Lôi Tài Vinh thì dừng một chút, sau đó mới phản ứng lại, con mắt trợn to, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Chú của vương thất, cho dù không có quá nhiều quyền hành cụ thể, nhưng vẫn không thể đánh giá thấp sức ảnh hưởng của đối phương được.
"Chu tiểu thư." Lục Bình thu hồi ánh mắt, gọi lần nữa.
"Tôi muốn nhờ cô làm người giới thiệu trung gian, chúng tôi muốn nói chuyện với vị Ananta Mahidol tiên sinh này." Lục Bình tăng thêm chút ngữ khí, trầm giọng nói.
Sau khi hơi dừng lại một chút, Lục Bình đẩy mắt kính phía trước sống mũi một cái, nụ cười trên mặt càng sâu thêm vài phần, tiếp tục nói: "Xem như trao đổi, phía sau, tôi sẽ ra tay giải quyết phiền toái lớn nhất cho Thụy Tân."
Trong giá sách, thông tin tình báo phía sau tình báo về trung tâm Thụy Tân chính là một trung tâm y tế khác của Trung Hải- Duy Nhĩ. Khác với Thụy Tân, thủ đoạn phía sau trung tâm y tế tư nhân kia rất bẩn, có rất nhiều con đường kinh doanh nội tạng ở khắp nơi trên thế giới. Dựa vào những con đường này, trung tâm y tế tư nhân kia đã chiếm giữ một địa vị quan trọng trong lòng rất nhiều đám quyền quý và người giàu có.
"Tôi biết rồi." Chu Nhĩ Vi nghiêm túc.
Cô thu liễm tâm trạng, cố gắng không để cho một mặt khác của bản thân ảnh hưởng đến việc đưa ra quyết định. Sau khi phân tích lợi và hại, cô trầm giọng nói.
⚝ ✽ ⚝
Điện thoại cắt đứt.
Văn phòng lâm vào tĩnh mịch.
Bất kể là Lý Ngọc Trân hay là Lôi Tài Vinh đều đang nhấm nuốt lượng tin tức trong lời nói của Lục Bình vừa nãy.
Lục Bình nhìn về Lôi Tài Vinh, lộ ra nụ cười, phá vỡ sự yên tĩnh, nói:
"Lôi tiên sinh."
"Vì anh mà tôi đã phải mua bán lỗ vốn."
Lôi Tài Vinh nghe vậy không hiểu sao lại lập tức cảm nhận được áp lực khổng lồ đến từ trong lời nói.
"A?"
"Tôi đã lên đây được một khoảng thời gian rồi."
Trong văn phòng tại tầng 58.
Lục Bình liếc nhìn thời gian, anh bình tĩnh hít thở sâu, sau đó lộ ra nụ cười. Anh nhìn về phía Lý Ngọc Trân, lời nói mang theo chút trêu chọc.
"Chu tiểu thư liên hệ với Ananta Mahidol chắc còn cần một chút thời gian, tôi đi xuống trước vậy. Nếu như còn không quay lại thì rất khó để tìm lý do giải thích với mọi người."
Nói xong, Lục Bình liền tự mình đứng dậy.
"Lôi tiên sinh, chúng ta lát nữa gặp."
Lục Bình nhìn về phía Lôi Tài Vinh, cười rồi vỗ vỗ bả vai đối phương. Một tay anh cắm ở trong túi, rảo bước đi ra khỏi văn phòng.
"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ Đình đợi ở cửa, trong tay cô đang cầm tập tài liệu của Lục Bình, cung kính gọi một tiếng.
Sau khi đưa người đến sảnh thang máy, Hạ Đình đưa tài liệu qua. Lục Bình mang theo nụ cười nhạt, nhìn thoáng qua thư ký rồi cầm tập tài liệu màu lam lên. Anh không có lật xem nội dung, mà là đưa nó tới trước mũi, nhẹ ngửi… Thư ký Hạ Đình thấy vậy thì hơi cúi đầu xuống, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Chỉ trong giây lát, phía sau vẻ ngoài bình tĩnh của cô chính là các loại suy nghĩ đang không ngừng tuôn ra ở trong đầu.
Dựa vào quyền hành của Lục tiên sinh, một khi đối phương ám chỉ muốn mình ở trước mặt tiểu thư, cho dù là không rõ ràng… thì sợ rằng tiểu thư cũng sẽ lập tức đưa mình ra ngoài!
Tim Hạ Đình đập rộn lên.
Thành thật mà nói, cô cũng không bài xích loại suy nghĩ này.
Mấy người như bọn họ ngày ngày phục vụ cho những tồn tại đứng đầu đỉnh tháp. Nhưng thứ mà họ tiếp xúc, những người quyền quý mà họ gặp… đã sớm khiến cho giá trị quan và thế giới quan của bọn họ có sự khác biệt với người bình thường. Cho dù như thế nào, bọn họ cũng không thể tìm một người đàn ông bình thường, sống cuộc sống củi gạo dầu muối được.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ miên man, lời nói của Lục tiên sinh đã vang lên ở bên tai:
"Nhớ lấy, lần sau lúc tôi tới thì đừng xịt nhiều nước hoa, cẩn thận nhiễm vào tài liệu hoặc là trên người của tôi."
Hạ Đình trợn tròn con mắt.
"Hô!"
Trong thang máy, Lục Bình nhìn về phía cánh cửa, thở ra một hơi. Toàn bộ sự căng thẳng trong cơ thể đang dần được buông lỏng, đầu óc có chút trống rỗng. Thang máy nhanh chóng hạ xuống, Lục Bình giống như là nhớ ra cái gì đó, lập tức móc cặp kính gọng đen từ trong ngực ra rồi đeo lên, đồng thời vẻ mặt cũng thu liễm lại. Anh có chút cứng ngắc mà giương khóe miệng lên, không ngừng điều chỉnh trạng thái.
Anh ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống.
[ Tinh ——]
Khi cánh cửa mở ra, lúc Lục Bình bước ra ngoài thì đã trở về với dáng vẻ bình thường.
Hoàng tộc Xiêm La Quốc?
Trê hành lang, Lục Bình nhếch miệng. Trong lòng anh vẫn còn rất nhiều khoảng trống và áp lực. Nhưng vì an toàn, anh đã bắt lấy thời điểm này để trở lại văn phòng, tích súc lực lượng từ trong sự bình thường và an bình này, cũng tiện suy nghĩ hơn về cuộc đối thoại với Ananta Mahidol.
Anh đẩy cửa phòng ra, bạn gái Trương Oánh Oánh ngay lập tức nhìn lại theo tiếng. Cô còn lâu mới có được khí chất và sự tinh xảo Lý Ngọc Trân, thậm chí là thư ký Hạ Đình. Nhưng sau khi gương mặt thanh tú nhìn thấy anh thì ánh mắt lập tức con thành hình trăng lưỡi liềm, thực sự là cảm thấy vui vẻ chỉ vì nhìn thấy anh
"Anh Bình, sao rồi?!"
"Tạm được."
"Nhưng lát nữa còn phải đi chuyến nữa, Xuyên Hòa và bên A muốn họp, sợ rằng phải tiến hành lâu một chút, nếu như là họp vào buổi sáng thì mọi người cứ ăn trưa trước đi không cần chờ."
"Ồ…Vậy cũng được! Em còn muốn anh cơm chung với anh Bình!"
⚝ ✽ ⚝
"Không hổ là Lục tiên sinh, khắc sâu những chi tiết nhỏ vào trong xương."
Trong văn phòng.
Ánh mặt trời sáng rực chiếu xuống người Lý Ngọc Trân. Đại tiểu thư Lý gia Yến Kinh thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn về phía Lôi Tài Vinh, cảm khái.
"Lục tiên sinh đây là?"
Lôi Tài Vinh cũng coi như là một nhân vật có tiếng tại tập đoàn Lâm Cảng, và tầng lớp phú hào ở Trung Hải. Nhưng mà hôm nay, ông phải nói chuyện nhỏ nhẹ hơn thường ngày rất nhiều. Nghe thấy lời này, Lôi Tài Vinh cảm thấy không hiểu liền hỏi.
Lý Ngọc Trân cười lắc lắc đầu.
"Lôi tổng."
"Bên cạnh có phòng nghỉ ngơi, nếu như ngài mệt thì có thể qua đó nghỉ ngơi một chút."
Lý Ngọc Trân dừng một chút rồi tiếp tục nói.
"Vậy đành làm phiền Lý tiểu thư rồi."
Hiện tại đang trong giờ phút quan trọng, sao ông ta có thể nghỉ ngơi được. Nhưng mà sau khi nghe thấy những lời này, Lôi Tài Vinh lập tức cung kính đáp lại.
Ông đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh?"
"Chính là người mấy ngày trước cướp đi…Chính là người mối lái đang gây xôn xao Trung Hải trong khoảng thời gian gần đây?"
Trung tâm y tế của Thụy Tân.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Cha của Chu Nhĩ Vi- Chu Tải Ngôn nghe con gái kể lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, lập tức thả phần văn kiện đang đọc dở trong tay xuống bên.
Lời nói được một nửa thì hơi dừng lại, sau đó trầm giọng nói.
"Ừm, là anh ấy."
Chu Nhĩ Vi nghe được lời của cha, lông mi khẽ run, sau đó đáp lại. Nếu muốn dùng nhân tình của gia tộc để liên hệ với chú của vị quốc vương kia thì không thông qua cha là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
"Lục tiên sinh thật sự nói như vậy?"
"Đối phương sẽ ra tay giải quyết phiền toái lớn nhất cho Thụy Tân!"
"Ừm." Chu Nhĩ Vi tiếp tục đáp.
"Nhĩ Vi à. Nói một chút xem con có suy nghĩ gì về chuyện này?"
Chu Tải Ngôn trầm ngâm. Ông đứng lên, đi đến trước tủ sách chiếm hẳn một vách tường. Không lâu sau, ông dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía con gái như kim cương đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, trầm giọng hỏi.
Lịch sử Chu gia không do được với những danh môn vọng tộc kia. Đi đến hôm nay cũng mới chỉ có ba thế hệ mà thôi.
Ông không có tư tưởng chỉ có con trai mới có thể thừa kế truyền thừa gia tộc như Lý gia, Tống gia… Chu Nhĩ Vi là con gái độc nhất của Chu Tải Ngôn, bị được coi là người thừa kế. Qua một đoạn thời gian nữa, ông sẽ chọn cho Chu Nhĩ Vi một người đàn ông có dáng vẻ và nhân phẩm tốt đến ở rể, như vậy là đủ rồi.
"Đề nghị của con là hợp tác cùng Lục tiên sinh." Chu Nhĩ Vi ngồi ở trước bàn làm việc, dáng vẻ ung dung, trầm giọng nói.
"Vì sao?"
"Nguyên nhân chân chính khiến cho trung tâm y tế Thụy Tân chúng ta có thể cất cánh chính là mượn nhờ cơn gió Đông đến từ Xiêm La Quốc lúc trước. Chúng ta đã dần tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong lĩnh vực y tế, nhận được các nguồn tài nguyên về…”
"Nhưng cái bóng của năm đó đã không thể thúc đẩy cho Thụy Tân ngày nay."
"Mà tương tự, vị Ananta Mahidol tiên sinh của hoàng thất Xiêm La Quốc kia cũng không giống như năm đó nữa."
Giờ phút này, trên người Chu Nhĩ Vi tràn đầy lý tính và ánh sáng trí tuệ, nào còn có dáng vẻ như lúc còn ở trong quán bar Sắc Giới nữa? Những người xuất hiện trong các tình báo không có người nào là đơn giản cả.
Nếu như Lục Bình cảm thấy bản thân chỉ cần thông qua tình báo là có thể bắt bí được những người này thì sợ rằng ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Trong ánh mắt của Chu Tải Ngôn hiện ra vẻ hài lòng, nhưng lại lập tức thu liễm.
"Sao lại không như năm đó?" Ông hỏi.
"Anh trai của Ananta Mahidol tiên sinh, cũng chính là cố quốc vương đã bị bệnh qua đời vào mấy năm trước. Mà vị quốc vương trẻ tuổi mới- Mara X cũng không tôn trọng người chú này của mình lắm."
"Đối phương đã không thể điều động đãi ngộ hàng không khi bệnh tình nguy kịch giống như lúc trước nữa."
Chu Nhĩ Vi kể lại tin tức chưa từng được truyền ra bên ngoài.
Sau khi nói xong, văn phòng lâm vào an tĩnh. Không bao lâu sau, Chu Tải Ngôn nhìn về phía Chu Nhĩ Vi, nghiêm túc nói: "Cha sẽ hoàn toàn giao lại chuyện này cho con."
"Cảm ơn cha." Chu Nhĩ Vi cúi đầu xuống.
⚝ ✽ ⚝
Sau buổi trưa.
58 tầng, văn phòng.
Lục Bình và Lý Ngọc Trân sánh vai ngồi ở trước ghế sofa chính, Lôi Tài Vinh ngồi ở ghế sofa bên cạnh. Trước mặt ba người, TV LCD sáng lên, phòng khách tráng lệ, em trai của quốc vương đời trước của Xiêm La Quốc- Ananta Mahidol xuất hiện trong tầm mắt của mấy người.
Ananta Mahidol khoảng 65 tuổi, dáng vẻ có chút mập. Ông ăn mặc vô cùng xa xỉ, đeo không ít trang sức và nhẫn…
"Hô!"
Nhịp tim của Lục Bình bắt đầu tăng nhanh. Anh chú ý tới dáng vẻ ung dung và hờ hững của người phụ nữ bên cạnh, không khỏi cảm khái đây chính là khí chất của người được nuôi dưỡng trong gia tộc lâu đời. Đối phương sẽ không giống như anh, nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng liền trở nên khẩn trương và nhút nhát.
Anh cẩn thận học tập và bắt chước phong thái của Lý Ngọc Trân.
Trong giày da màu đen, ngón chân đang dùng sức nghiền ép đế giày.
"Ananta tiên sinh."
Chờ hình ảnh hoàn toàn rõ ràng, ánh mắt hai bên lập tức chạm nhau. Sống lưng Lục Bình như tê dại. Nhưng anh hiểu rõ, cho dù bản thân có khẩn trương như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tiếp tục im lặng, đã đến lúc phá vỡ bầu không khí hiện tại rồi. Anh lập tức nở nụ cười, nhìn thẳng vào Ananta Mahidol thuộc hoàng thất Xiêm La Quốc trong màn hình, gật đầu và chào hỏi.
Bên cạnh anh, đôi môi đỏ của Lý Ngọc Trân khẽ hé, trong lúc giơ tay nhấc chân càng lộ ra vẻ quý khí và tao nhã:
"Ananta tiên sinh."
"Lục tiên sinh."
"Tôi có nghe viện trưởng Chu nói về cậu, là một người có lai lịch bí ẩn và vô cùng thần thông phi phàm."
Trong màn hình, Ananta Mahidol dựa lưng vào cửa sổ trong suốt hình vòng cung. Cửa sổ chạm sàn kia có chút tương tự với các kiến trúc Gothic, được khảm từng khối thủy tinh hoa văn thần bí.
Khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, ánh sáng mộng huyễn mang theo bầu không khí tông giáo lập tức bao phủ quanh người ông, làm nổi bật sự cao quý và uy nghiêm của thân ảnh đang dần trở nên già yếu này.
Một cô gái có đôi mắt giống như hổ phách, dáng vẻ giống như thiếu nữ Thiên Trúc nổi tiếng ở trên mạng đến mấy phần, đi chân chân trần, cong chân quỳ ở bên cạnh ông lão giống như là mèo con, dựa đầu vào hai chân của ông lão.
Bàn tay đeo ngọc lục bảo sờ soạng mái tóc thiếu nữ.
Đối phương nhìn chăm chú Lục Bình, giọng nói ôn hòa vang dội.
Ananta Mahidol nói xong, thiếu nữ ở trước chân chợt lười biếng rụt lại một chút, sau đó cũng nhìn về phía màn hình, nhẹ nhàng phiên dịch tiếng Xiêm La thành tiếng Hán.
Đáng chết!
Đám người chiếm giữ tài phú của nhân gian này đúng thật là đáng chết!
Trên mặt Lục Bình không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng mà trong đáy lòng lại đang không ngừng mắng chửi.
Anh thấy rất rõ ràng, mỗi nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mày, mỗi một tiếng cười của thiếu nữ lười biếng kia, thậm chí ngay cả thói quen co bàn chân lại đều không khác gì một con mèo.
"Tải Ngôn tiên sinh quá lời rồi."
Thiếu nữ kia lập tức phiên dịch lại.
Ánh mắt Lục Bình khẽ chuyển động, anh tạm thời chưa nghĩ ra được văn án trong thời gian ngắn như vậy, chỉ đành cười đáp lời.
Những lời này đều là mấy lời khách sáo vô nghĩa.
Không nói đến việc có thể nhận được những phản hồi tích cực hay không, nhưng ít ra sẽ không bộc lộ cái gì cả. Điều quan trọng là cần phối hợp với nụ cười, dáng vẻ… Trong khu rừng hắc ám, mọi người đều đang thăm dò lẫn nhau, ngươi càng là tỏ ra yếu thế thì sẽ càng khiến cho đối phương được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc để dò xét! Mặc dù Lục Bình là cừu non, nhưng đã phủ thêm lớp da mãnh thú, đương nhiên là phải bày ra dáng vẻ giương nanh múa vuốt rồi.
"Ài!"
"Tôi có một cái mơ ước!"
"Một ngày kia, mình có thể chân chính thản nhiên xuất hiện ở trong tầm nhìn của tất cả mọi người. Ánh mắt của mình rơi xuống đâu thì tất cả mọi người đều phải khom người vì mình!"
Lục Bình thật sự chịu đã đủ việc bên ngoài phải tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối.
"Tôi từng có giao lưu sâu sắc với nhiều đồng hương của cậu. Lục tiên sinh, nói không chừng sau này tôi sẽ là khách hàng thường xuyên của cậu cũng nên."
Ananta Mahidol vừa cười nói vừa vuốt ve thiếu nữ hệt như đang vuốt mèo.
"Khó trách." Lục Bình bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng ngửi một cái, ánh mắt phía sau cặp kính gọng vàng hơi híp lại, sau đó mở ra dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Anh thu liễm nụ cười, thần bí nói ra: "Tôi vừa mới nhìn thấy Ananta tiên sinh đã đánh hơi được một mùi hương quen thuộc!"
"Ha ha ha!" Ananta Mahidol cười ra tiếng.
"Lý Ngọc Trân tiểu thư."
"Xin hãy thay tôi gửi lời hỏi thăm tới Lý lão tiên sinh."
Ananta Mahidol nhìn về phía Lý Ngọc Trân, lúc nói ra những lời này trên mặt không khỏi hiện lên sự tôn kính. Lý lão gia tử từng có uy danh hiển hách tại chiến khu, ông là Định Hải Thần Châm, là trụ chống trời. Ông còn sống ngày nào thì ngày đó vẫn còn có thể tiếp tục chống đỡ một vùng trời cho Lý gia.
"Cám ơn." Lý Ngọc Trân gật đầu.
Lục Bình thấy lực chú ý đã rời khỏi người mình thì thở ra một hơi.
Đây chính là lý do anh lại muốn gặp mặt nói chuyện ở trong văn phòng của Lý Ngọc Trân. Đối phương xuất hiện có thể gia tăng tính thần bí của mình trong mắt của hoàng thất Xiêm La Quốc. Tương tự, hoàng thất lại Xiêm La Quốc cũng có thể minh chứng rõ hơn cho mạng lưới tình báo phía sau lưng mình.
Thậm chí, chỉ cần Lý Ngọc Trân ngồi ở bên cạnh mình, liền có thể khiến cho mình nhiều thêm mấy phần ung dung.
Không thể xem thường những ưu thế nhỏ này, cho dù chỉ là một chút thì cũng có thể là cọng rơm cứu mạng.
⚝ ✽ ⚝
Hai bên đều không trực tiếp tiến vào đề tài, mà là tùy ý trò chuyện một hồi.
Trong lòng Lục Bình cảm thấy gấp gáp, nhưng vẫn có thể khắc chế được. Bầu không khí đang rất tốt, không phát hiện ra chút nguy hiểm gì. Lục Bình dần dần bắt đầu xem thời khắc này là một bài học để gia tăng thêm kiến thức. Nghe, nhìn, quan sát động tác của Lý Ngọc Trân và Ananta, đều là phương hướng để điên cuồng đề cao bản thân.
Sẽ có một ngày anh không cần phải ngụy trang như hiện tại nữa.
"Thì ra là như vậy."
Ananta Mahidol 65 tuổi nghe Lôi Tài Vinh kể lại mọi chuyện thì lập tức lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, ngón trỏ đeo lục bảo thạch không ngừng gõ gõ.
"Tôi sẽ sai người hỏi một chút." Đối phương tiếp tục nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Sau khi nói mấy câu, cuộc gọi video liền chấm dứt.
Ông lão đắm mình dưới ánh nắng mặt trời dưới cửa sổ không vội vàng hành động. Ông vuốt ve con mèo trong ngực, nhìn chăm chú về phía vườn hoa ở sau cửa sổ.
Ananta Mahidol đã không còn quyền thế như vẻ bề ngoài nữa.
Từ sau khi anh trai qua đời vì bệnh, địa vị và tài phú của ông lập tức suy giảm với tốc độ như tuyết lở. Ananta là một người thích hưởng lạc, là một người điên cuồng tham luyến quyền thế! Cho dù những gì đã từng có đang dần biến mất, ông vẫn duy trì vẻ huy hoàng như trước đây!
"Keyan!"
"Keyan!"
Ananta Mahidol trầm giọng gọi một tiếng.
Quản gia lâu năm lập tức đến gần, khom người đáp lời. Sau khi nghe được phân phó, đối phương đáp một tiếng sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Tuy rằng quyền thế cá nhân của Ananta đang đi xuống, nhưng lực lượng của hoàng thất Xiêm La Quốc vẫn nằm ở đỉnh tháp tại toàn bộ Đông Nam Á, nhờ sức ảnh hưởng của hoàng thất thì mọi người đều sẽ phải nể mặt.
Chuyển lời.
Không ngừng chuyển lời. Nhìn như phạm vi phức tạp, nhưng càng đi lên thì người đứng ở trên lại càng ít đi.
Chỉ trong chốc lát, tin tức liên quan tới khu vực Myanmar, khu công nghiệp của tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải… đã xuất hiện ở trước mặt Ananta Mahidol.
Ông bắt đầu xem xét tài liệu, gương mặt già nua càng ngày càng trở nên khó chịu, trên gương mặt khó nén nổi sự tức giận. Khu vực Myanmar là nơi rồng rắn lẫn lộn, thế lực chia cắt… Nhưng điều khiến cho ông ta không nghĩ tới chính là sau khi nhận được lời của mình, đối phương lập tức uy hiếp lại mà không chút khách sáo nào.
"Thứ hỗn trướng!"
"Không tôn trọng trưởng bối, cha của mày dù nằm ở trong đất rồi thì cũng khó mà nhắm mắt!"
Ananta Mahidol không biết là đang chửi ai.
Giống như là chú ý tới vị thần của mình đang tức giận, thiếu nữ có đôi mắt giống như hổ phách lập tức lộ ra dáng vẻ sợ hãi run rẩy. Hai tay cô chống lên sàn nhà, chôn đầu ở giữa hai tay, nhẹ nhàng đỡ lấy mu bàn chân của chủ nhân, thân thể không ngừng run rẩy.
"Hô!"
"Hô!"
Ananta Mahidol hít thở sâu, thu liễm cảm xúc. Ông khôi phục lại dáng vẻ ung dung và uy nghiêm trước đây, ánh mắt liếc về phía quản gia. Đối phương liền khom người, kết nối điện thoại với Lý Ngọc Trân.
Màn hình lại sáng lên lần nữa.
Thật nhanh.
Không hổ là hoàng thất. Lục Bình nhớ lại tài liệu mà mình tìm kiếm ở trên mạng. Quyền hành của hoàng thất Xiêm La Quốc có thể xưng là tuyệt đối so với các hoàng thất khác trên toàn thế giới. Ngay cả bách tính phổ thông và quyền quý đều phải quỳ hành lễ khi nhìn thấy thành viên hoàng thất.
Bên trong văn phòng.
Vẻ mặt Lý Ngọc Trân bình tĩnh, mà trong ánh mắt của Lôi Tài Vinh thì lộ ra vẻ mừng rỡ. Mấy ngày này ông đã phải chịu áp lực cực lớn, đêm đều ngủ không yên giấc.
"Lục tiên sinh."
"Lý tiểu thư."
"Lôi tiên sinh."
Phía trước cửa sổ màu, Ananta Mahidol ôn hòa gọi một tiếng.
"Ở bề ngoài, người nhúng tay vào sản nghiệp của Lôi tiên sinh là tộc Băng Long- một gia tộc địa phương tại Myanmar, nhưng trên thực tế thế lực thúc đẩy phía sau lại là lực lượng vũ trang Nansan…"
Ananta Mahidol bình tĩnh nói lại những tin tức mà mình điều tra ra được.
"Xin lỗi, Lục tiên sinh!"
"Thế lực Nansan kia có quan hệ hợp tác rất sâu với hoàng thất Xiêm La. Trong này… thứ lỗi cho tôi không thể tiếp tục xen vào." Ông tiếp tục nói.
"Làm phiền Ananta tiên sinh rồi."
"Được rồi."
Trên mặt Lục Bình lộ ra nụ cười ôn hòa, gật đầu đáp. Hai bên không có nói thêm gì nữa, lập tức ngắt video. Lúc này, trong phòng làm việc, trên trán Lôi Tài Vinh chảy đầy mồ hôi, sắc mặt đều trắng bệch.
Lôi Tài Vinh nhìn về phía Lục tiên sinh với vẻ cầu khẩn, giống như là người chết chìm bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng!
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình trầm mặc.
Nhìn tôi làm gì.
Anh bình tĩnh đối diện với ánh mắt của đối phương. Anh vừa nhìn như vậy, Lôi Tài Vinh giống như là đã đọc hiểu được hàm nghĩa trong đố, vô lực xụi lơ ở trên ghế sô pha.
"Thế lực Nansan."
"Thật sự trùng hợp như vậy, đường dây này dường như có liên quan tới đường dây mua bán nội tạng ngầm với nhiều chi nhánh trong phần tình báo cơ mật màu vàng thứ năm."
Mí mắt Lục Bình giật giật, thì thầm ở trong lòng.
Anh thật sự không dám xen vào quá nhiều, nhưng luôn cảm thấy… sẽ xảy ra chuyện! Trong phần tình báo cơ mật thứ năm này, khiến cho anh nhìn thấy được một vòng xoáy rõ ràng hơn!
"Lục tiên sinh. Nếu như ngài có thể vươn tay giúp đỡ, tôi đồng ý dâng lên toàn bộ Lâm Cảng!" Lôi Tài Vinh không muốn từ bỏ, đôi môi trắng bệch run rẩy, cao giọng nói.
"…" Lục Bình tiếp tục trầm mặc.
"Chờ tôi báo cáo lại và đợi phía trên đưa ra đánh giá đã." Lục Bình đứng lên, bình tĩnh đáp.
Nói xong, anh chào Lý Ngọc Trân một tiếng, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
"Ài!"
Sau buổi trưa.
Lục Bình chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, cổ áo sơ mi được chỉnh gọn gàng. Anh bưng ly nước nóng, đứng ở trước cửa sổ trong văn phòng của văn hóa Ngô Minh.
Anh nhìn về ánh mặt trời rực rỡ phía xa, thở dài một hơi. Cả người đều có vẻ đa sầu đa cảm.
"Hiện tại rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Mọi thứ đều trở nên hỗn loạn."
Lục Bình nhớ lại cuộc nói chuyện với vị hoàng thất của Xiêm La Quốc cách đây không lâu, nhớ đến tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải của Lôi Tài Vinh. Anh chỉ cảm thấy huyệt thái dương mơ hồ căng đau, mình giống như là đang và trời nhưng lỗ thủng lại càng ngày càng lớn.
Mệt mỏi!
Hủy diệt đi!
"Nhưng mà, nói đến đây…"
Suy nghĩ của Lục Bình thoáng qua, trước mắt xuất hiện dáng vẻ ung dung nói chuyện với Ananta của mình. Phản ứng của anh khi đối mặt với các nhân vật lớn đã không còn như lúc trước nữa: "Tiến bộ của mình đúng là rất lớn!"
"Đổi một góc nhìn khác."
"Mình ban nãy rời khỏi văn phòng của Lý Ngọc Trân, mỗi một hành động đối với Lôi Tài Vinh đều có thể hiểu thành hành vi cố ý bắt chẹt, chỉ vì có được càng nhiều tiền đặt cuộc hơn."
Lục Bình cố gắng tìm ra biện pháp từ trong các thông tin tình báo.
Không lâu sau, Lục Bình liền buông tha chuyện này. Tin tức càng ngày càng phức tạp và khổng lồ khiến cho anh bắt đầu có chút không nhớ rõ tình báo nguyên bản, dần trở nên mơ hồ. Vẫn phải dùng bút dạ nhiều màu để đánh dấu lại các nội dung quan trọng, sau đó lập sơ đồ tư duy thì mới có thể dễ dàng học thuộc.
"Anh Bình?"
Bạn gái Trương Oánh Oánh không ngừng nghiêng đầu qua. Cô nhìn về phía bóng lưng của anh Bình, có thể cảm nhận được áp lực đè nặng trên vai của đối phương, giống như là sắp không thể thở nổi. Cô nhẫn nại một hồi, mím môi do dự, cuối cùng vẫn là đi tới bên cạnh.
Cô không nghĩ đến, việc ở bên cô lại tạo thành áp lực lớn như vậy cho anh Bình. Cô và anh Bình sánh vai, trong tâm trí đa sầu đa cảm của cô dần hiện ra dáng vẻ trước đây của anh Bình. Cả người đều rất ôn hòa, không thích tranh giành với người khác, chỉ cần đứng chung một chỗ với anh liền cảm thấy vô cùng thoải mái!
Suy nghĩ chợt dừng lại, lông mi cô khẽ run, lấy dũng khí gọi một tiếng.
Lục Bình nhìn về phía bạn gái.
"Anh Bình, em… em chỉ cần ở cùng anh thôi là đã vui vẻ rồi!"
⚝ ✽ ⚝
Lục Bình cảm thấy có chút kỳ quái, không hiểu tại sao bạn gái nhà mình lại đột nhiên nói như vậy. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng thói quen đã hình thành lại khiến anh để lộ ra ngoài chút nào. Gương mặt lộ ra vẻ dịu dàng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần thâm tình.
Hắc ——
Oáp ——
Bầu không khí trong văn phòng sau buổi trưa có chút lười biếng.
Cố Đại Thạch duỗi người, ngáp một cái cho tỉnh tảo. Anh theo bản năng xoay người lại, đặt cánh tay rắn chắc lên bàn làm việc của Lục Bình. Anh vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Trương Oánh Oánh đang đỏ mặt cúi đầu dưới ánh mặt trời, ngón tay vân vê vạt áo. Cô gái đang không ngừng tự lấy dũng khí, muốn nói gì đó.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt thật thà kia lập tức hiện lên nụ cười của một người cha già. Anh giống như là nhớ ra cái gì đó, vội vươn tay gõ nhẹ bàn làm việc của đồng nghiệp mới Từ Mộng, lặng lẽ chỉ về phía cửa sổ.
"Anh Bình." Trương Oánh Oánh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời ánh vào gương mặt đỏ bừng của cô. Cô nắm chặt nắm đấm, khẩn trương nói: "Chúng ta có thể từ từ kiếm tiền, chỉ cần là anh Bình, dù sau này chúng ta cùng nhau thuê phòng ở thì em cũng đồng ý!"
Xong rồi!
Mình đang nói cái gì vậy chứ?!
Ban nãy đầu óc nóng lên liền nói ra những lời không cần mặt mũi này. Tim không khỏi đập rộn lên, mặt đỏ tới cực điểm! Trương Oánh Oánh lập tức quay người lại rồi chạy ra khỏi văn phòng. Cô xông thẳng vào phòng vệ sinh, ngồi ở trên nắp bồn một hồi mới dần dần bình phục được tâm trạng! Sau khi lấy lại lý tính, Trương Oánh Oánh lập tức che kín mặt:
"Không còn mặt mũi gặp người!"
Lục Bình hồi thần lại, đã đoán được tâm tư của bạn gái, trong ánh mắt lộ ra ý cười ôn hòa.
Chạng vạng tối.
5 giờ 30 phút.
Tan làm.
"A Bình. Vậy chúng tôi đi đây!"
"Ừm."
Trước quảng trường tòa nhà Xuyên Hòa, Cố Đại Thạch dùng bả vai đụng vào bả vai của Lục Bình, nói xong liền cùng Từ Mộng đi về một hướng khác.
"Đi thôi."
Bạn gái Trương Oánh Oánh vẫn còn đang co mình giống như là một con đà điểu.
Đi giữa dòng người như dệt cửi trong giờ cao điểm buổi tối, đèn neon rực rỡ đã sáng lên. Ánh mắt Lục Bình quét qua bốn phía, cảm thấy trạng thái của mình đã khôi phục lại lần nữa. Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc duy trì các mối quan hệ xã hội bình thường.
Lúc sắp đến ga tàu điện ngầm, Lục Bình nhìn về phía tiệm vàng Chu Vạn Phúc cách đó không xa. Anh nắm tay bạn gái đi về phía cửa hàng. Cho đến khi tiến vào bên trong cửa hàng, ánh sáng ấm áp chiếu vào gương mặt của bạn gái Trương Oánh Oánh trước, cô gái lúc này mới phản ứng lại, mở to hai mắt.
"Hai ngày này kiếm lời được ít tiền."
"Muốn mua cho em chút quà."
Lục Bình ôn hòa nói.
"Chúng ta đã bên nhau lâu như vậy rồi, anh vẫn chưa tặng cho em một món quà nghiêm túc nào, đây là vấn đề của anh."
Cô gái theo bản năng muốn từ chối.
"Không được từ chối."
Bên tai đột nhiên vang lên một câu như vậy, khiến cho Trương Oánh Oánh lập tức ngậm miệng lại. Ánh mắt cô gái như sáng lên, vui vẻ nhìn về phía những món đồ trang sức bằng vàng.
Rất lâu sau đó, Trương Oánh Oánh đeo sợi dây chuyền vàng hình trái tim ngồi vào tàu điện ngầm. Cô vẫy vẫy tay với bạn trai với vẻ không nỡ. Sau khi đoàn tàu khởi hành, Trương Oánh Oánh chú ý tới bốn phía là hàng loạt nhân viên văn phòng, cô sợ sẽ làm rơi dây chuyền nên lập tức dùng tay che lại. Cô muốn chia sẻ niềm vui này cùng tất cả mọi người, nhưng đồng thời cũng có chút đau lòng… Sợi dây chuyền này đã xài hết của anh Bình hơn 4000 gần 5000 tệ!
"Đã nói là phải quan tâm đến anh Bình nhiều hơn… sao giờ lại khiến cho anh ấy tốn nhiều tiền như vậy chứ?!"
"Sau này phải tiết kiệm hơn mới được!"
Cô gái siết chặt nắm đấm.
⚝ ✽ ⚝
"Gặp qua chủ nhân!"
Màn đêm buông xuống.
Chiếc xe con màu đen lái vào Hồng Lâu. Xe vòng qua đài phun nước thiên sứ, dừng lại ở trước các tòa kiến trúc cổ điển.
Vũ cơ Du Nhạn, nữ giúp việc và quản gia đồng thời khom người chào hỏi.
Sau khi nhìn thấy Lục tiên sinh, trong lòng của bọn họ đều buông lỏng hơn rất nhiều. Tại Hồng Lâu, mỗi một vũ cơ, nữ giúp việc và quản gia đều được hưởng sự đãi ngộ phân cấp cực kỳ nghiêm khắc.
Những cô gái ở cấp bậc thấp nhất thì không khác gì những cô gái ở trong các câu lạc bộ bên ngoài. Dù vẻ bề ngoài xinh đẹp hơn, phục vụ khách hàng có thân phận cao hơn một chút, nhưng trên bản chất thì vẫn là kỹ nữ, cần xảy ra quan hệ với nhiều người khác nhau!
Mà với tư cách là người của Lục tiên sinh, bọn họ được hưởng địa vị cao nhất tại Hồng Lâu. Đây chính là đãi ngộ không thua kém gì các phú hào chục tỷ khác!
Chỉ là mấy ngày này Lục tiên sinh đều không tới Hồng Lâu, khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
"Lục tiên sinh."
Ngô gia Ngô Thì Chương mặc một bộ âu phục màu đỏ được chế tác riêng. Ông nở một nụ cười nhiệt tình, lớn tiếng kêu: "Chính Khiếu, còn có Xuyên Nam đều muốn cùng chờ Lục tiên sinh, nhưng tôi lo lắng sẽ thu hút sự chú ý nên đã mặc kệ bọn họ. Lục tiên sinh sẽ không trách cứ chứ?"
"Như vậy là đủ rồi." Lục Bình liếc nhìn Ngô gia, ôn hòa đáp.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy tầng bảy, cùng bước vào sảnh tiếp khách.
Dưới ánh đèn ấm áp, Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam nhìn thấy Lục tiên sinh tiến vào thì đồng thời đứng lên, cùng nhau gọi một tiếng: "Lục tiên sinh!"
"Ngồi đi."
"Tất cả ngồi xuống đi."
Lục Bình vừa ngồi xuống vị trí chủ tọa vừa đáp lại. Anh nhận lấy tách trà do nữ giúp việc đưa tới, uống một hớp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía ba người, lại cười nói:
"Nói một chút đi."
"Có tin tức tốt gì?"
"Lục tiên sinh."
"Tổng bộ của tập đoàn Thế giới mới do chúng ta thành lập được xác định ở khu thí nghiệm tự do mậu dịch Trung Hải."
"Nhóm công trình sư đầu tiên đã vào vị trí."
Hồng Lâu, sảnh tiếp khách ở tầng bảy.
Không có những vũ cơ và tạp âm, ông trùm tài chính Triệu gia Triệu Chính Khiếu kiêm nhiệm chức vị quan chấp hành tập đoàn Thế giới mới, ông nhìn về phía Lục Bình, trầm giọng báo cáo.
"Nói đến đây, Nhậm tổng đúng là làm cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt." Triệu Chính Khiếu vừa nói, vừa nhìn về phía Nhậm Xuyên Nam giản dị khiêm tốn.
Ngô Thì Chương gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ thán phục. Ông tự xưng là người có tầm mắt, không lui tới với dân thường, lại không nghĩ tới bản thân lại bỏ qua một nhân vật như Nhậm Xuyên Nam. Đối phương chân chính có thể xưng là một nhân vật lớn. Đối phương có mối liên hệ chặt chẽ cùng với các nhà tư bản công nghiệp và công trình sư, bạn bè trải rộng thiên hạ. Nếu Nhậm Xuyên Nam muốn xây dựng phòng thí nghiệm về nguồn năng lượng mới thì toàn bộ công trình sư trong ngành trên toàn quốc sẽ lập tức chạy tới trong thời gian ngắn!
Nghĩ đến đây, Ngô Thì Chương nhìn về phía Lục tiên sinh, ánh mắt cũng toát ra sự cảm khái.
Rốt cuộc là mạng lưới tình báo gì mới có thể hiểu rõ về con rồng tiềm ẩn này.
"Nhậm tổng chỉ cần giơ cao cánh tay và hô to là tất cả công trình sư của phòng thí nghiệm đều vào vị trí."
⚝ ✽ ⚝
Triệu Chính Khiếu không ngừng giới thiệu về mức độ tiến triển của tập đoàn Thế giới mới.
Lục Bình nhìn như nghiêm túc, nhưng trên thực tế là nửa hiểu nửa không.
"Đương nhiên."
"Những tin này còn không phải là tin tức tốt nhất."
Triệu Chính Khiếu đột nhiên chuyển lời, phía sau cặp kính mắt gọng vàng, gương mặt nho nhã dịu dàng trở nên nghiêm túc. Ông hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục tiên sinh, nâng cao giọng:
"Trước đây không lâu, khu thí nghiệm mậu dịch tự do Trung Hải chúng tôi nhận được giấy chứng nhận là trung tâm nghiên cứu và công trình kỹ thuật từ cơ quan nhà nước."
"Có giấy chứng nhận này, sau này các hạng mục, sản nghiệp thúc đẩy của tập đoàn Thế giới mới mà có ra mắt thì ban ngành liên quan sẽ không đứng im. Tiếp theo chỉ cần không ngừng cho ra sản nghiệp, hạng mục đạt tiêu chuẩn thì đại khái là có thể được đặc biệt bật đèn xanh!"
Lục Bình vốn không rõ lắm về hàm lượng của cái giấy chứng nhận này, nhưng nghe Triệu Chính Khiếu nói chuyện liền biết. Nó có chút giống như là chính phủ đang nâng đỡ sản nghiệp dây chuyền mới ấp nở.
Sau khi nói ra tin tức tốt này, ba vị tỷ phú trong phòng đều đồng thời lưu ý đến phản ứng của Lục tiên sinh.
Nhận được giấy chứng nhận này, bọn họ đều cảm thấy có chút mộng huyễn.
Chú ý tới nụ cười không ngoài ý muốn của Lục tiên sinh, mấy người phảng phất như đoán được cái gì đó. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, không tiếp tục tra cứu nữa.
"Không tồi." Lục Bình không mặn không nhạt đáp một câu.
Ba người này hiện tại đang hùng tâm bừng bừng, nhóm xe hơi sử dụng nguồn năng lượng mới đầu tiên đã được lên kế hoạch. Thậm chí, bọn họ còn dự định chế tạo một công xưởng siêu cấp ở Trung Hải. Có giấy chứng thực này, tất cả sẽ có thể vận hành một cách nghiêm túc.
"Đúng rồi."
"Lục tiên sinh."
Ngô Thì Chương trầm giọng gọi một tiếng.
Lục Bình đối diện với ánh mắt của đối phương, bày ra dáng vẻ lắng nghe.
“Mấy ngày trước, giám đốc đầu tư của một công ty tên là Thiên sứ hy vọng mới tìm đến Hồng Lâu. Ý của vị giám đốc kia là muốn đầu tư vào tập đoàn Thế giới mới của chúng ta."
"Tôi ban đầu cũng không thèm để ý, nhưng sau khi điều tra thì phát hiện được một chút chuyện thú vị. Thiên sứ hy vọng mới chủ yếu là đầu tư vào các sản nghiệp cỡ trung và nhỏ ở khắp nơi, tập trung ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Bọn họ là bậc thầy đầu tư flycam tại Lĩnh, đầu tư kỹ thuật điều khiển giọng nói AI tại Huy Châu, những hạng mục này đều đã bắt đầu bộc lộ tài năng. Hơn nữa, tôi chú ý tới, điều khoản trong hợp đồng đầu tư của Thiên sứ hy vọng mới… có đãi ngộ đến không thể tin nổi."
Ngô Thì Chương có thể đi đến hôm nay, không có khứu giác nhạy bén và sức quan sát là điều không có khả năng.
Thiếu có thể tăng tốc đèn tín hiệu, hiện tại trực tiếp đưa đèn xanh tới.
Thúc đẩy dây chuyền sản nghiệp, chế tạo công xưởng siêu cấp, mỗi một ngày đều bỏ ra con số thiên văn. Cho dù Triệu Chính Khiếu điên cuồng gây quỹ cho tập đoàn Thế giới mới trên thị trường chứng khoán thì cũng không đuổi kịp kiểu đốt tiền này.
Mà đúng lúc này, công ty đầu tư Thiên sứ kia lại chủ động vào sân.
⚝ ✽ ⚝
"Lục tiên sinh, chúng tôi có nên tiếp nhận tiền vốn đầu tư của Thiên sứ kia không?"
Ngô Thì Chương nhìn chằm chằm Lục Bình không chớp mắt, muốn nhìn ra chút gì đó từ trên gương mặt của Lục tiên sinh. Ông mơ hồ cảm giác được sự không thích hợp, giống như là nhìn thấy một bàn cờ. Trong bàn cờ này, chúng sinh đều là quân cờ. Ngô Thì Chương xác định, Lục tiên sinh nhất định biết rõ nguyên nhân, thậm chí, tổ chức phía sau lưng đối phương chính là người chơi cờ.
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Vẻ mặt Lục Bình không thay đổi. Sau khi Ngô Thì Chương nói ra lời nói tiếp theo, anh cũng phát hiện ra mùi vị của người phía sau màn. Anh theo bản năng nâng chén trà lên, dùng nắp trà khêu nước trà một cái. Trong khói trà lượn lờ, trong tầm mắt của ba người Ngô Thì Chương, Triệu Chính Khiếu và Nhậm Xuyên Nam, Lục tiên sinh phảng phất như càng thêm thần bí.
Cơ chế đổi mới tình báo rốt cuộc là cái gì?
Lục Bình thì thầm ở đáy lòng.
Anh hiện tại mới bắt đầu đánh giá, không quản anh giày vò thế nào, tình báo đổi mới cũng có thể giúp anh giải quyết sơ suất!
Sau đó, tình báo càng đổi mới càng nhiều. Lục Bình không thể lúc nào cũng loại trừ đánh giá được. Anh phảng phất như có thể nhìn thấy một tầng mây đen đang bao phủ lấy toàn bộ thế giới này từ phía sau mỗi một tình báo!
"Cho nên, cơ chế đổi mới tình báo rất có thể là vây quanh một cuộc đánh cờ giữa hai bên?"
“Hai bên này rốt cuộc là ai?"
Ý nghĩ như vậy thoáng qua.
"Chỉ cần phù hợp với thủ tục, có cái gì mà không thể tiếp nhận." Lục Bình buông ly trà xuống, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói.
Yêu cầu thứ nhất của hiện tại là phát triển.
Nếu như thật sự có tồn tại như vậy muốn hái trái cây thì cũng không phải là chuyện mà anh có thể chống đỡ được.
"Tôi biết rồi!"
Ba người Ngô Thì Chương đạt được câu trả lời như vậy từ Lục tiên sinh, chỉ cảm thấy trong lòng nắm chắc hơn nhiều, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
⚝ ✽ ⚝
"Q!"
"Đây là hành động gần đây của vị Lục tiên sinh kia."
Yến Kinh, tại một nơi được bảo mật.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người phụ nữ khí chất lão luyện đi vào, nhìn về phía thanh niên đang ngồi xổm ở trên ghế da màu đen. Lông mày cô nhíu lại theo bản năng, nhưng lại lập tức thu liễm cảm xúc.
Thanh niên được gọi là Q xoa xoa cái đầu như ổ gà, dưới mắt là quầng thâm vô cùng đ?