Chương 310 - Thế Giới Mới Thật Sự Có Thể Thành Công Sao?
Báo thù?" Tạ Vĩ Tài siết chặt nắm đấm, ông nằm mơ cũng muốn. Nếu như có thể, ông nguyện ý dùng toàn bộ Tạ gia, nhưng đối với mặt Vương gia, Tạ gia chẳng khác gì là một con thiêu thân cả.
"Đến đây đi."
"Gia nhập chúng tôi đi."
Lục Bình ôn hòa nói.
"Toàn thế giới đều bị đám quyền quý nghiền ép như là những con kiến hôi, những người may mắn còn sống sót thì đều nên gia nhập chúng tôi. Chúng tôi ôm thành một đoàn cùng một chỗ, vì cùng chung một mục đích —— "
Lời nói không dài lại khiến cho Tạ Vĩ Tài vừa mới trải qua nỗi đau mất con cảm nhận được một loại lực lượng. Thân thể ông chợt căng thẳng, càng ngày càng chuyên chú lắng nghe.
Trung Hải, trong căn phòng vệ sinh mờ mịt. Lục Bình ngồi ở trên nắp bồn cầu, ánh mắt của anh lấp lóe, trong đầu không thể tiếp tục nghĩ ra văn án trong thời gian ngắn như vậy nữa. Anh đành kéo dài giọng nói, tranh thủ thời gian cho mình.
"Thế giới mới!"
Lục Bình nhớ đến tập đoàn Thế giới mới, trong miệng theo bản năng đọc lên ba chữ kia.
"Thế gia môn phiệt cổ lão, đám tài phiệt độc quyền kia nên bị quét vào trong thùng rác của lịch sử…" Lục Bình tiếp tục nói ra.
Ở góc độ này, cho dù là Lục Bình cũng không biết, lời nói mà anh thuận miệng biên soạn ra lại vô cùng trùng hợp với lời nói của Triệu tiên sinh.
Tạ Vĩ Tài cảm thấy chấn động, nhiệt huyết. Ông cảm thấy cái gọi là thế giới mới này là mục đích căn bản không thể nào đạt được, nhưng nó lại khiến cho người cha vừa mất con như ông cảm thấy vui mừng đến chảy nước mắt.
"Tôi gia nhập các người!" Ông trầm giọng đáp.
⚝ ✽ ⚝
"Tôi họ Lục, ông có thể gọi tôi là Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh."
"Lục tiên sinh, thế giới mới thật sự có thể thành công sao?"
"Sẽ, nhất định sẽ."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Bình gửi tài khoản của Đinh Thanh cho Tạ Vĩ Tài. Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, anh bắt đầu xóa bỏ các tin nhắn, giày da giẫm trên nắp bồn cầu rồi đi xuống. Anh đưa tay ấn nút xả nước, sau đó lau chùi vết giày dưới tiếng nước ầm ầm, cuối cùng phủi người một cái rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Lục Bình đi ở trên hành lang.
So sánh với tâm trạng ban nãy, hiện tại Lục Bình cả người đều tràn đầy sự hăng hái. Anh trở lại văn phòng, đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn về phía ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu qua tấm kính thủy tinh.
"Còn có chuyện của Lôi Tài Vinh và tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải là còn chưa giải quyết."
"Tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải bị thế lực Nansan nắm thóp. Thử nhìn một chút xem có thể mượn nhờ người đứng đầu lần này để chấn nhiếp Nansan một đợt hay không, cáo mượn oai hùm để bọn họ nhả Lâm Cảng ra." Lục Bình thì thầm tự nói.
Chuyện này là một cuộc mua bán không vốn. Cho dù thất bại thì cũng sẽ không có tổn thất gì. Nhưng nếu như thành công liền có thể giúp cho anh nắm giữ được càng nhiều thành viên nòng cốt thuộc về mình hơn!
Anh gửi tin nhắn cho Lôi Tài Vinh, bảo đối phương đến văn phòng của Lý Ngọc Trân chờ mình.
Lục Bình ngồi trở lại trước bàn làm việc, tâm trạng vẫn còn đang không ngừng phập phồng. Đó là một loại cảm giác hưng phấn và vui sướng sau khi sống sót giữa ranh giới cái chết, ngoài ra còn có cảm giác sợ hãi và khẩn trương khi bị cuốn vào sâu hơn trong vòng xoáy đánh cờ của các thế lực.
“Mặc kệ nó!"
"Có thể sống nhiều thêm một ngày thì mình đều là kiếm lời!"
Lục Bình mắng một câu, không nghĩ nhiều nữa.
Anh cảm nhận được ánh mắt xung quanh mình, lập tức nhìn lại thì nhìn thấy bạn gái Trương Oánh Oánh đang cười ngọt ngào với gương mặt đỏ bừng. Lục Bình cũng cười lên, lần này, nụ cười của anh rất rạng rỡ…
"Oánh Oánh."
"Anh lên lầu báo cáo."
Hơn một tiếng sau đó, Lục Bình cầm văn kiện lên, nói một tiếng với bạn gái mình. Nói xong, anh cắm một tay ở trong túi, rảo bước đi ra ngoài.
Anh chú ý tới, mỗi lần anh đi lên lầu thì trong lúc đó công ty sẽ không có đồng nghiệp thứ hai đến Xuyên Hòa báo cáo.
Có thể chú ý tới, đoàn đội phía sau Lý Ngọc Trân gần như không có chút khuyết điểm nào trong việc xử lý các chi tiết.
"Ài!"
"Mình cũng muốn có đoàn đội chuyên nghiệp dọn đường cho bản thân, còn có đoàn đội an ninh nữa."
Lục Bình đứng ở trong thang máy, thở dài một cái.
Có đôi khi suy nghĩ một chút, anh có thể dựa vào thân phận nhân viên bình thường giả trang đến mức này cũng được xem như là kỳ tích rồi.
Anh đưa tay tiến vào trong ngực, đeo cặp kính gọng vàng lên. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười có chút tính xâm lược. Đây là thứ mà Lục Bình đang cố ý bồi dưỡng.
Khi bản thân ở trong thân phận nhân viên bình thường, anh cho phép mình không ngừng lộ ra sự tiêu cực, thậm chí là tâm trạng tan vỡ. Nhưng mà, sau khi đeo mắt kính gọng vàng lên thì phải phân tách rõ ràng với bản thân mình trước đây, cho dù không làm được thì cũng phải cố hết sức để áp chế tâm tình nhỏ yếu kia!
Cách làm như thế khiến cho Lục Bình càng ngày càng có thể phân biệt bản thân dưới các thân phận khác nhau.
[ Tinh ——]
Thang máy đến nơi.
"Lục tiên sinh." Thư ký Hạ Đình nhìn chăm chú vào thân ảnh của người thanh niên, vội vàng khom người kêu.
Lục Bình cười ôn hòa. Anh đột nhiên tiến về phía trước thêm một bước, gần như là đứng đối diện với Hạ Đình. Cô gái này trước đây không lâu vừa được thăng lên làm thư ký thứ hai của Lý Ngọc Trân cảm thấy giật mình trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn không có lộ ra vẻ khác thường gì. Cô chỉ nhìn thấy mũi giày của Lục tiên sinh, sau đó phía trên trán cảm nhận được hơi thở của Lục tiên sinh, nghe đối phương nhẹ nhàng ngửi một chút…
"Không tệ."
"Biết rõ tôi muốn qua đây nên đã xua tan bớt mùi nước hoa trên người mình.”
Lục Bình khen ngợi.
Anh đến gần Hạ Đình, cẩn thận ngửi một cái, chỉ ngửi thấy một mùi thơm dịu ở trên người thiếu nữ, đã không còn mùi nước hoa như trước kia nữa.