← Quay lại trang sách

Chương 309 - Gia Nhập Chúng Tôi Đi!

Lục Bình ngồi ở trên nắp bồn cầu, nhìn xuống phía dưới bàn chân, giày da màu đen đang không ngừng nghiền ép nắp bồn cầu. Anh chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.

"Tam gia Vương gia."

"Chuyến bay vận chuyển trái tim hóa thành pháo hoa."

Đủ loại tin tức được nói ra, dường như có thế lực nào đó đang cố ý khuấy đục dòng nước hơn.

Không lâu sau đó, điện thoại bị cúp.

Lục Bình cảm thấy nghi ngờ không thôi. Anh cảm thấy vừa vui sướng lại vừa sợ hãi. Nhưng dần dần, sự vui sướng dần dần chiếm lấy tất cả tâm trạng, anh nhếch môi, thân thể không khống chế nổi mà run rẩy!

⚝ ✽ ⚝

"Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn. Nói như vậy, mình chắc là nên gọi điện thoại cho Tạ gia ở bán đảo Mã Lai một chút."

Phòng vệ sinh.

Lục Bình cầm lấy điện thoại di động, chợt nghĩ đến.

Anh không thể bỏ qua bất kỳ một nguồn tài nguyên nào được.

Tạ gia ở thành phố Keelung dù gì cũng là danh môn địa phương, hiện tại dù đã làm lớn chuyện thì vẫn có thể sống sót.

Trong căn phòng vệ sinh chật hẹp.

Chân Lục Bình giẫm trên nắp bồn cầu, ngồi ở trên bồn cầu, tay nắm chặt điện thoại di động, đang định gọi điện thoại cho Tạ gia ở bán đảo Mã Lai. Lúc này, trong phòng vệ sinh an tĩnh truyền đến tiếng bước chân, Lục Bình lúc này dừng động tác lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, nín thở.

Chỉ nghe thấy bước chân phía sau cánh cửa càng ngày càng gần, rồi sau đó dừng ở trước bồn cầu đối diện.

"Hô!"

Sau khi đối phương rời khỏi, Lục Bình thở phào một hơi.

"Chuyện đúng là càng ngày càng quỷ dị. Chắc là động tác của mình đêm qua đã thu hút sự chú ý của những người đứng đầu chân chính, bọn họ thuận thế đả kích Vương gia một trận. Xem ra, vận khí của mình đúng là đủ tốt."

Lục Bình vùi đầu, mười ngón tay xuyên qua lọn tóc, dùng sức gãi gãi.

Không phải là an toàn mà là nhiều thêm một cơ hội để thở, có thể bắt lấy khoảng thời gian trống để chạy vọt về phía trước! Có thể tiếp tục lăn những người bao vây xung quanh mình giống như là lăn quả cầu tuyết!

[ Tút ——]

Không do dự nữa, có cơ hội liền tóm lấy.

Lục Bình đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, ánh mắt ngưng tụ lại.

Cùng lúc đó, thành phố Keelung bán đảo Mã Lai.

Tạ Vĩ Tài 46 tuổi đứng ở trong phòng hội nghị lớn, ánh mắt lướt qua đám phóng viên và đội ngũ đặc vụ của bán đảo Mã Lai. Đáy mắt ông thoáng qua một tia châm biếm, rảo bước đi đến phía trước bục phát biểu.

Dưới vô số ánh đèn flash và ống kính, ông phát biểu và bày tỏ sự cảm ơn đối với việc cảnh sát thành phố Keelung đã nhanh chóng tiêu diệt nguy cơ và đảm bảo sự an toàn cho người dân!

Tất cả những chuyện đêm qua đều do Nansan đội nồi.

Sau khi nói xong, Tạ Vĩ Tài nhìn nhóm thanh tra cao cấp một cái, sau đó đi ngang qua bọn họ. Sau khi bước ra khỏi căn phòng đang tổ chức lễ khánh công, Tạ Vĩ Tài cắm tay ở trong túi, ngồi lên xe dưới sự bao vây của bảo an.

"Chúng ta đi thôi."

Ông lấy mắt kính xuống, mệt mỏi dựa vào trên xe. Ông chỉ vừa nhắm mắt, hình ảnh Tiểu Phong nằm ở trên giường giải phẫu, thân thể gầy nhỏ đã bị móc sạch, làn da khô quắt lại hiện lên.

[ Keng keng keng ——]

Lúc này, điện thoại di động trong ngực đột nhiên reo lên.

Tạ Vĩ Tài đột nhiên mở mắt ra, lại lần nữa thở hổn hển. Sau đó, ông móc điện thoại di động ra, đó là một dãy số điện thoại lạ. Ông hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe máy.

"Tạ tiên sinh, nén bi thương."

Trước bồn cầu, Lục Bình liếm môi một cái, thuận theo, dịu dàng nói.

"Ngài là?" Tạ Vĩ Tài ngồi dậy, ông nhìn thoáng qua ngoài cửa xe, xe đúng lúc lái ra từ hầm gara, trầm giọng hỏi.

"Ngày hôm qua là chúng tôi gọi điện thoại thông báo cho ngài."

"Trên thực tế, trái tim của Tiểu Phong từ hai năm trước đã bị bọn họ theo dõi rồi. Khi đó, thân thể của Tam gia Vương gia vẫn có thể chịu đựng được, sự chuẩn bị trên mọi phương diện chuẩn vẫn chưa được hoàn chỉnh."

Lục Bình tiếp tục nói.

Lời nói như vậy vừa vang lên khiến cho hốc mắt Tạ Vĩ Tài như nứt ra.

"Chúng tôi đã cân nhắc qua, liệu có nên giải cứu Tiểu Phong hay không. Nhưng thật xin lỗi, muốn làm được một điểm này, với chúng tôi mà nói thì tổn thất và ảnh hưởng đối với kế hoạch phía sau là chuyện mà chúng tôi khó có thể tiếp nhận được." Giọng điệu Lục Bình mang theo sự thành khẩn.

Tạ Vĩ Tài nghe vậy cũng không cảm thấy tức giận. Ông đêm qua đã cảm nhận được lực lượng một tay che trời kia một cách rõ ràng.

"Mục đích của các người là gì?" Tạ Vĩ Tài khôi phục bình tĩnh, nói.

Mặc kệ đối phương có cân nhắc tới việc giải cứu hay không, thái độ bọn họ bày ra lúc này chính là thiện ý.

"Tạ tiên sinh, ngài… muốn báo thù không?" Lục Bình thấp giọng, chậm rãi hỏi.

Có lẽ là do tinh thần quá tập trung và áp lực bao phủ xuống, lúc này Lục Bình chú ý tới bản thân không biết từ lúc nào đã đổ rất nhiều mồ hôi, trên trán bị mồ hôi bao phủ, bên trong áo sơ mi trắng, hai bên cổ và sống lưng đều bị mồ hôi thấm ướt. Anh thả nhẹ động tác, dùng một tay mở hai cúc áo sơ mi trên cùng.