Chương 312 - Các Bạn Bè Đều Gọi Tôi Là Lục Tiên Sinh
Ánh mắt Lục Bình ngưng tụ lại. Anh tỉ mỉ suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói này, trong hai câu ngắn ngủi này gần như tràn ngập cảm giác uy hiếp mạnh mẽ.
"Tiên sinh có phải là hiểu lầm cái gì đó hay không?"
"Tôi đến để kết bạn."
Giọng điệu Lục Bình ôn hòa, trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi nói ra: "Đêm qua, tôi đã thông qua một chút thủ đoạn để báo động cho anh bạn trước thời hạn. Nhưng hình như đã xảy ra chút chuyện không tốt, người của Vương gia đúng là quá bá đạo."
"Cũng may…"
"Bọn họ cuối cùng đã nhận kết quả xứng đáng. Trên thực tế, màn pháo hoa trên vùng biển kia chính là đáp án mà các người đáng lẽ ra phải nhận được!"
Ánh mắt Lục Bình thâm thúy, liên tục nói.
Lời anh nói ra khiến cho văn phòng của Lý Ngọc Trân lâm vào tĩnh lặng, đồng thời cũng khiến cho ông lão tóc hoa râm mặc quân phục Nansan ở đầu bên kia điện thoại nhíu mày.
⚝ ✽ ⚝
"Làm quen lại một chút. Tôi là một thương nhân tình báo, các bạn bè đều gọi tôi là Lục tiên sinh."
Trong giày da, ngón chân dùng sức nghiền ép đế giày.
Lục Bình ôn hòa nói ra. Muốn đối phương nhả Lâm Cảng ra, như vậy thì Lôi Tài Vinh, thậm chí bản thân mình ở phía sau đều khó có thể chạy trốn khỏi sự điều tra. Vậy thì cứ dứt khoát tiến hành tự giới thiệu trước một bước đi.
Trời xanh ơi!
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào đây?
Hiện tại mình đang biến quân phiệt thành khách hàng phát triển sao?!
Từ lúc bắt đầu gọi điện thoại, anh đã muốn cường thế uy hiếp, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, anh lại cảm thấy lo lắng nếu tạo áp lực quá độ thì sợ rằng sẽ dẫn tới đối phương phản ngược, trực tiếp nghiền Lâm Cảng thành bụi phấn.
"Tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải?"
"Mấy ngày trước, vị hoàng thất kia của Xiêm La Quốc có chuyển lời, chính là Lục tiên sinh cậu đây đúng không?"
Một ông lão mặc quân phục ngồi ở trước ghế, dáng vẻ không cao lắm, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại cảm giác ngột ngạt. Ánh mắt sắc bén của ông quét qua cấp dưới trước mặt. Đối phương lập tức khom người, bước nhanh chạy ra khỏi phòng chỉ huy. Ông thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn. Sau khi nghe thấy mấy chữ Lâm Cảng, ông ngược lại có vài phần tin lời giải thích của vị Lục tiên sinh này, đăm chiêu trầm giọng nói.
Nhìn như vậy thì mọi chuyện đều hợp logic.
"Là tôi."
Trong văn phòng của Lý Ngọc Trân, Lục Bình có thể nhận thấy được sống lưng mình đang bắt đầu toát ra mồ hôi.
Cùng lúc đó, bầu không khí bên kia điện thoại đang bay lên, giống như là sắp có động thái, anh bình tĩnh nói.
"Chỉ nhìn Trưởng quan có muốn kết giao bạn bè với tôi hay không?" Lục Bình tiếp tục nói.
Ông lão mặc quân phục từ chối cho ý kiến. Đúng lúc này, cấp dưới ban nãy rời đi lần nữa xông vào, đưa tài liệu cho ông ta. Phần tài liệu này cũng không phong phú, chỉ có một trang thật mỏng, ghi chép về cuộc sống của Lục tiên sinh ở Trung Hải và bằng chứng cho thân phận thương nhân tình báo của đối phương. Ngoài ra thì không có nhiều tin tức hơn, ông đang chuẩn bị đáp lời thì chiếc điện thoại màu đỏ trước bàn đột nhiên vang lên. Ông nói một tiếng, sau đó kết nối với một chiếc điện thoại khác.
"Tôi biết rồi." Không biết là nghe được cái gì, sắc mặt ông lão lúc này trầm xuống.
"Lục tiên sinh, Mẫn Ngang Lan tôi đồng ý kết bạn với cậu!"
Giọng nói khó nghe giống như là tiếng xé vải khiến cho Lục Bình cảm thấy có chút không thoải mái. Nhưng sau khi nghe rõ một câu như vậy, trái tim đang treo trên cao của Lục Bình chợt buông lỏng. Anh đang cố gắng khắc chế khóe miệng đang muốn giương lên.
Không cần biết có phải là lột da hổ hay không, tình huống hiện tại là có thể sống lâu một ngày thì đều là kiếm lời! Có thể sống lâu một tuần lễ, nói không chừng tình báo đổi mới ra đã có thể giải quyết được cái gọi là quân phiệt này.
"Lục tiên sinh, tôi đã phân phó chuyện Lâm Cảng."
"Bên phía tôi gặp phải chút chuyện ngoài ý muốn, lần sau tôi nhất định sẽ uống rượu nói chuyện cùng Lục tiên sinh."
Điện thoại chấm đứt.
Lục Bình bưng ly trà được thư ký Hạ Đình rót đầy lên. Anh đối diện với ánh mắt của Lý Ngọc Trân và Lôi Tài Vinh thì hơi mím môi, đang chờ tâm trạng ổn định hơn một chút.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lôi Tài Vinh vang lên lần nữa. Ông ta vội vàng nhận điện thoại, sau khi nghe rõ giọng nói trong điện thoại thì vành mắt lập tức đỏ lên. Vẻ mặt trở nên kích động và nhiệt liệt.
"Thả ra rồi?"
"Đều thả ra rồi! Được được được! Các người chuyến này chịu khổ rồi, chờ sau khi kết thúc công trình, tôi sẽ tiếp tế các người gấp bội!"
Lôi Tài Vinh cao giọng nói.
Ông ta nắm chặt điện thoại di động, nhìn về phía Lục Bình, chợt lui về sau một bước. Ngay sau đó chỉ nghe phịch một tiếng, Lôi Tài Vinh khom đầu gối xuống, quỳ ở trước mặt Lục Bình.
"Cảm tạ ân cứu mạng của Lục tiên sinh!"
Hai tay Lôi Tài Vinh chống lên mặt đất, sau đó dập mạnh đầu xuống sàn nhà.