Chương 313 - Mình Đã Không Phải Là Người!
Lục Bình buông ly trà xuống, mí mắt hơi nâng lên. Anh bình tĩnh nhìn về phía Lôi Tài Vinh đang quỳ ở trước mặt. Trong đầu bắt đầu suy nghĩ về phản ứng và lời nói hiện tại của đối phương… Có ý gì? Là cảm thấy có thể sống, muốn nhìn xem có thể vãn hồi đôi chút tổn thất hay không, không còn muốn dâng toàn bộ Lâm Cảng lên nữa.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục tiên sinh, Lôi Tài Vinh bất an cúi đầu. Ông ta quả thật có ý nghĩ như vậy. Nhưng mà giờ phút này cả người ông ta đều đang chảy mồ hôi lạnh, hận không thể đánh mình một bạt tai, chửi một câu lợi ích làm tâm can mê muội!
"Không cần cảm ơn tôi. Tôi chẳng qua chỉ là lấy tiền tài của người làm việc cho người mà thôi." Lục Bình ung dung nói ra.
Nói xong, anh lại lần nữa nhìn về phía Lôi Tài Vinh: "Sau này, ông vẫn là đổng sự chấp hành của tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải. Chỉ là, trong lòng ông nhất định phải hiểu rõ cái gì đã không còn thuộc về ông nữa."
"Lôi Tài Vinh hiểu rõ."
Trên trán người đàn ông cao lớn chảy đầy mồ hôi. Ông nghe vậy thì thở dài một hơi, hiểu rõ đây chính kết quả tốt nhất của mình.
"Ông đi về trước đi, đúng rồi, ngày mai đưa 100 triệu tới." Lục Bình tiếp tục nói.
Sau khi ràng buộc của tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải được giải trừ, muốn điều ra 100 triệu quả thực là chuyện quá đơn giản.
"Lục tiên sinh thật là thủ đoạn."
Rất nhanh, bên trong văn phòng chỉ còn lại Lục Bình ầ Lý Ngọc Trân ngồi đối diện nhau. Vẻ mặt của Lý Ngọc Trân lạnh lùng, nhìn về phía ánh mắt của đối phương, trầm giọng nói.
"Lý tiểu thư cảm thấy tôi không nên thu phí nhiều như vậy?" Lục Bình cười đáp.
"Nên làm."
"Nếu không có Lục tiên sinh, tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải mấy ngày nữa sẽ phá sản, Lôi Tài Vinh tiên sinh chắc là cũng sẽ nhảy lầu." Lý Ngọc Trân lắc lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm khái, nói.
"Lục tiên sinh, thế cục mà anh bày ra đúng là càng lúc càng lớn."
Lý Ngọc Trân giống như là nhớ ra cái gì đó, cô nhìn về phía sau lưng, bên ngoài cửa sổ là thành phố đang tắm mình dưới ánh mặt trời, trầm giọng nói.
"Cũng không phải là điều tôi muốn."
"Lý tiểu thư, bất kể là cô cũng được, hoặc là tôi cũng được, đều chỉ là người trong cuộc mà thôi."
Lục Bình không quá rõ ý trong lời nói của Lý Ngọc Trân. Anh chỉ muốn biên soạn thêm những lời nói dối cho lời nói dối ban đầu mà thôi. Ai mà biết được càng vá thì lỗ thủng là càng lớn, giống như là đang vá trời vậy.
Nghĩ đến đây, anh cũng phát ra một tiếng cảm khái. Sau khi nói xong, anh làm bộ đứng dậy, chắp tay: "Đi lên rất lâu rồi, tôi cũng nên xuống lầu."
Dưới ánh mắt của Lý Ngọc Trân, Lục Bình biến mất ở trong văn phòng.
⚝ ✽ ⚝
Trong thang máy.
[ Keng keng keng ——]
Điện thoại di động trong ngực Lục Bình reo lên.
"Lục tiên sinh."
"Tài khoản của tôi nhận được một khoản tiền, số tiền là…"
"100 triệu USD!"
Sau khi Lục Bình nghe xong lời nói của Đinh Thanh thì không khỏi liếm môi một cái, trái tim lại bắt đầu đập nhanh: "Tôi biết rồi."
"Khoản tiền này cứ để ở trong tay anh đi, dùng làm phí huấn luyện hoặc là cho các mục đích khác." Lục Bình ôn hòa nói.
Sau khi cúp điện thoại, anh cảm khái một tiếng. Anh không có nói ra con số cụ thể về phí gia nhập và cống hiến. Thế nhưng Tạ gia ở thành phố Keelung bán đảo Mã Lai là thực sự muốn dành nửa đời sau của gia tộc để báo thù. Chỉ nghĩ như vậy thôi, đáy lòng Lục Bình liền khó có thể át chế mà sinh ra một chút cảm giác áy náy. Nhưng nó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất không thấy.
Anh cũng đang mệt mỏi vì chạy trốn, nào còn chỗ để thương hại người khác.
"Nếu như có cơ hội thì báo thù giúp Tạ gia một chút vậy." Lục Bình thì thầm tự nói.
Thang máy sắp tới, Lục Bình lúc này mới lấy lại tinh thần. Anh bắt đầu đeo lại cặp kính mắt gọng đen. Sau khi trở lại văn phòng, anh có chút mệt mỏi mà dựa vào trước bàn làm việc.
Bất kể nói thế nào thì hai chuyện nhức đầu nhất xem như đã tạm thời giải quyết xong.
Vấn đề khẩn cấp thứ nhất là mắt xích tài chính khan hiếm. 100 triệu USD xuất hiện sẽ có thể nhanh chóng thúc đẩy đội ngũ thành hình.
Thứ hai, Lôi Tài Vinh và tập đoàn Lâm Cảng Trung Hải đã sống lại.
Tính toán tỉ mỉ một lúc.
Lục Bình nhìn về phía ngoài cửa sổ. Anh hiểu rõ, sự cố của phòng khám Mayo lần này chính là do may mắn. Nhưng trên thực tế thì đều này cũng là tất nhiên… Từ lúc tình báo đổi mới, bên trong cơ chế đổi mới tình báo đã có đám mây đen và vòng xoáy này rồi.
"Mình đang bị cuốn vào trong một thế cục lớn hơn."
"Chỉ là không rõ, trong thế cục này, đám người đánh cờ chân chính kia sẽ coi mình thành kiểu tồn tại gì?"
"Quản lý Lý!"
"Khách hàng có nói là lúc nào sẽ tới lấy chiếc Porsche Pamela này hay không?"
Trong trung tâm Porsche thành phố Trung Hải.